Chương 4 - Câu Chuyện Xung Đột Tại Ngân Hàng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Năm trăm vạn.

Tròn trĩnh năm trăm vạn tiền gửi thanh toán.

Đối với một chi nhánh đã bị ông ta vét sạch, con số này không chỉ là thành tích — mà là chiếc phao cứu mạng!

Sắc mặt của Vương Cường thay đổi còn nhanh hơn lật sách.

Ánh mắt khinh thường lúc trước lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ tham lam đến nịnh bợ, gần như cúi rạp cả lưng xuống.

“Ây dà, hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà!”

Vương Cường lập tức đẩy bảo vệ đang định bước lên sang một bên, nhanh chân bước tới trước mặt tôi, hai tay vươn ra định bắt tay, nhưng tôi nghiêng người né tránh. Ông ta cũng không thấy ngượng, vừa xoa tay vừa cười nói:

“Anh là Lâm tiên sinh đúng không? Nhìn anh khí chất bất phàm, chắc chắn là người làm ăn lớn. Lúc nãy chỉ là để ứng phó kiểm tra nội bộ, bắt buộc phải làm theo quy trình, mong anh đừng để bụng nhé, đừng để bụng.”

Ông ta quay sang quát lớn về phía Ngô Yến sau quầy: “Còn đứng đó làm gì? Không thấy khách VIP à? Mau gọi người mở phòng VIP! Pha trà! Loại Long Tỉnh thượng hạng nhất đấy!”

Ngô Yến đứng đơ như tượng.

Cô ta nhìn vào dãy số trên điện thoại tôi, miệng há to đến mức có thể nhét cả quả trứng gà vào.

Vừa nãy còn mồm năm miệng mười “đàn ông ảo tưởng”, “đồ ngốc bị lừa”, giờ thì số dư năm trăm vạn như một cú tát giáng thẳng vào mặt, làm cô ta quay cuồng choáng váng.

Ở nơi như ngân hàng, có tiền chính là bố người ta, đó là quy tắc trần trụi nhất.

Tôi không động đậy, chỉ lạnh nhạt nhìn Vương Cường: “Phòng VIP thì khỏi, tôi đang vội. Làm ngay tại đây là được.”

“Được được được, ở đâu làm cũng được!” Vương Cường cười đến nỗi mặt nhăn thành đóa hoa, Lâm tiên sinh, số tiền này anh định gửi tiết kiệm kỳ hạn hay đầu tư? Bên tôi đang có một gói sản phẩm…”

“Gửi sổ tiết kiệm có kỳ hạn.” Tôi cắt ngang, “Ba năm, lãi suất cao nhất.”

“Không thành vấn đề! Không thành vấn đề!” Vương Cường mừng đến run cả giọng.

Số tiền này nếu được gửi vào, cái lỗ do ông ta biển thủ có thể tạm thời được lấp lại, kỳ đánh giá cuối năm cũng sẽ qua ải – đúng là nhất tiễn song điêu.

Ông ta vội vã gõ vào kính: “Ngô Yến! Mau lên! Làm thủ tục gửi tiết kiệm lớn cho Lâm tiên sinh! Nhanh tay lên!”

Ngô Yến bị quát đến giật mình, lúng túng thao tác trên máy, vẻ kiêu căng ban nãy tan biến như khói, gương mặt cứng đờ gắng gượng nụ cười: Lâm tiên sinh, phiền anh xuất trình chứng minh nhân dân ạ…”

Tôi đưa giấy tờ cho cô ta, tiện tay cũng ném luôn cả thẻ ngân hàng vào khe.

Mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch.

Ngô Yến cầm chứng minh nhân dân của tôi quét lên máy đọc rồi gõ lạch cạch lên bàn phím.

Đột nhiên, cô ta khựng lại.

Sắc mặt tái mét.

Màn hình nhảy ra một khung cảnh báo màu đỏ, kèm theo âm thanh cảnh báo chói tai.

Vương Cường thấy cô ta không nhúc nhích, sốt ruột: “Ngây ra làm gì đấy? Mau làm thủ tục đi!”

Ngô Yến lắp bắp “Giám… giám đốc… không… không làm được…”

“Cái gì mà không làm được? Hệ thống hỏng à?” Vương Cường chồm người vào nhìn.

Ngô Yến liếc tôi một cái, ánh mắt đầy sợ hãi, lại quay sang Vương Cường, giọng lí nhí như muỗi kêu:

“Hệ thống… hệ thống hiển thị… khách hàng này đã bị đưa vào ‘danh sách rủi ro cao chống rửa tiền’, và có ghi chú là ‘mục đích sử dụng tiền cực kỳ đáng ngờ’, toàn bộ giao dịch không tại quầy và dịch vụ gửi tiền… đều bị đóng băng toàn bộ…”

Khoảnh khắc đó, không khí đông cứng lại.

Vương Cường chết lặng.

Tôi cũng “chết lặng”, rồi làm bộ ngạc nhiên nhìn họ.

“Ấy chà, giám đốc Vương, chuyện gì đây? Tôi không phải khách VIP à? Sao giờ lại biến thành rủi ro cao rồi?”

Khóe môi tôi nhếch lên một nụ cười lạnh.

“Vừa nãy ai nói nhỉ? À đúng rồi— ‘ông trời có đến cũng không rút được một xu’ cơ mà? Xem ra cái hệ thống này thông minh ghê đấy, không chỉ không cho rút…”

“Mà còn không cho gửi nữa.”

Lúc này sắc mặt của Vương Cường còn khó coi hơn cả người vừa nuốt phải ruồi.

Đúng là gậy ông đập lưng ông.

Chỉ mới một tiếng trước, chính tay ông ta ký xác nhận cho Ngô Yến khóa tài khoản của tôi. Để khiến tôi bẽ mặt, thậm chí còn cố ý chọn cấp độ kiểm soát rủi ro cao nhất.

Với cấp độ đó, đừng nói là gửi tiền, đến cả đăng nhập Internet Banking cũng không làm được.

“Cái này… cái này…” Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán Vương Cường.

Nhìn năm trăm vạn ngay trước mũi, mà vì một cú “chơi ngông” vừa nãy mà không nuốt được, cảm giác ấy đủ khiến ông ta phát điên.

Ánh mắt ông ta đảo loạn — rõ ràng đang tính toán thiệt hơn.

Nếu là tình huống bình thường, để gỡ bỏ kiểm soát rủi ro cấp cao cần trình báo bộ phận tuân thủ của chi nhánh cấp trên, phê duyệt ít nhất mất ba ngày.

Nhưng ông ta không đợi nổi ba ngày.

Mà tôi — càng không đời nào cho ông ta ba ngày.

“Xem ra không gửi được tiền rồi.” Tôi đưa tay định lấy lại CMND, “Thôi vậy, tôi sang chi nhánh bên cạnh xem sao, chắc họ không sợ tiền tôi nóng tay.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)