Chương 2 - Câu chuyện nhỏ ngọt ngào

4.

[...Đây là sân tập, giữa đường kia là sân bóng đá, đằng kia có sân bóng rổ trong nhà. Đối diện sân bóng rổ có một cái nhà ăn nhỏ, cậu có thể mua đồ ăn nhẹ và đồ uống, nhưng thường thì giờ ra chơi còn chả đủ để đi xuống cầu thang. ]

[…Đây là tòa hành chính, có phòng giáo viên và phòng hoạt động câu lạc bộ. Được rồi, giới thiệu xong. ]

Tôi bất đắc dĩ đưa cậu ấy đi tham quan từng điểm trong trường, rồi nhìn cậu ấy: [Nhiệm vụ hoàn thành, mình về làm bài tập trước đây. Tạm biệt bạn học Bạch.]

Cậu ấy đưa tay kéo tôi lại: [Đừng đi vội thế, bạn học Lam. ]

Hai người chúng tôi là bạn học, nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng gọi cậu ấy bằng tên lại khiến tôi cảm thấy quá thân thiết, nên tôi phải tiếp tục dùng cái danh xưng càng gọi càng xấu hổ này:

[Nhưng tôi muốn làm đề. ]

[ Bài tập của lớp tiếng Anh tiết sau tôi mới làm xong có một nửa, nếu bạn học Bạch thấy chán có thể đến sân bóng rổ chơi bóng một lát. ]

[…]

Bạch Thanh im lặng một lúc.

Tôi tưởng cậu ấy đã ngầm đồng ý với kế hoạch của tôi, xoay người định rời đi, không ngờ hai giây sau, giọng nói trầm trầm của chàng trai theo cơn gió thổi vào tai tôi:

[An An.]

Đã không có khí thế lại còn bị thanh khống*, tôi ngay lập tức bị kẹt tại chỗ, như thể lòng bàn chân bị đổ keo 502 vậy.

Thấy tôi không quay lại, cậu ấy lại hét lên: “An An, không thể cùng tôi đi dạo trường mới một lần nữa sao?]

Giọng nói muốn bao nhiêu uất ức có từng đấy uất ức, muốn bao nhiêu trà xanh có từng đấy trà xanh, nhưng lại khiến người ta không thể từ chối, như thể từ chối cậu ấy sẽ là một tội ác tày trời không thể tha thứ.

[Bạn học Bạch]. Tôi_ không bị vẻ đẹp quyến rũ_quay người nhìn thẳng vào cậu ấy: [Tôi thực sự rất bận.]

[Được rồi, vậy tôi sẽ tự tìm việc gì đó để làm.]

...Tôi nhìn cậu ấy dáng điệu như một nàng dâu nhỏ tức giận nhưng lại không dám nói ra, cảm thán về lòng người.

Rõ ràng trên WeChat là một chàng trai cool ngầu lạnh lùng, nhưng khi gặp mặt lại biến thành một tên siêu phúc hắc*, còn giờ thì cậu ấy bắt đầu pha trà xanh bằng cả mạng sống.

(*Phúc hắc: bề ngoài tốt bụng nhưng bên trong xấu xa/ hai mặt)

[Nhưng mà, vẫn còn thời gian để đi dạo một lần nữa với bạn học Bạch đây.] Lòng trắc ẩn của tôi lập tức trỗi dậy.

Ai có thể cưỡng lại trà xanh vừa đẹp, giọng nói lại hay nữa chứ!

Không có ai cả!

Chúng tôi đi dạo quanh sân tập thêm vài lần nữa, trong lúc đó, hầu như tất cả sinh vật nữ xung quanh đều chú ý đến cậu ấy, trong đó còn có mấy người cầm điện thoại rục rịch manh động.

Tôi dùng chân cũng đoán ra được lý do tại sao bọn họ còn lề mề chưa hành động, chính là vì chưa dám chắc chắn mối quan hệ giữa tôi và vị hotboy mới này đây.

Hừ, lẽ nào tôi trong mắt bọn họ xứng với Bạch Thanh sao? !

Chẳng lẽ nhìn qua đã cảm thấy chúng tôi rất hợp, sau đó từ bỏ ý định xin phương thức liên lạc sao??

Tôi từ thắc mắc về tâm tư của mấy bạn nữ kia sinh ra ý định so bì, đột nhiên muốn cùng Bạch Thanh phân cao thấp, tin chắc rằng ở các phương diện chúng tôi đều không phân thắng bại.

Nhưng đó không phải là trọng điểm... trọng điểm là Bạch Thanh cũng quá được hoan nghênh rồi!

Bị cậu ấy trà xanh một hồi, tôi cũng không khách sáo nữa (dù sao cậu ấy cũng gọi tôi bằng biệt danh rồi, còn có gì phải xấu hổ nữa chứ), hạ giọng nói với cậu ấy: [Bạn học Bạch, cậu nổi tiếng quá rồi đấy. ]

[Hử? ] Cậu ấy nửa hiểu nửa không nhìn tôi.

[Rất nhiều bạn nữ lén nhìn cậu nha. ] Tôi bất mãn với sự chậm chạp của cậu ấy, [Tôi dám đảm bảo, diễn đàn trường hôm nay bị cậu chiếm đóng luôn. Này, cậu không biết diễn đàn trường à? ]

Cậu ấy lắc đầu.

Sau đó nói: [Vậy làm phiền bạn học Lam gửi link cho tôi nhé.]

[Tôi thực sự muốn xem...tôi chiếm đóng như thế nào.]

5.

[Bữa trưa. Hôm nay cậu không gọi món gì đặc biệt, tôi không biết cậu muốn ăn gì, nên gọi tùy ý một ít.] Bạch Thanh mang theo hộp cơm trưa xuất hiện trước mặt tôi.

Việc bạn cùng bàn luân phiên giúp nhau lấy bữa trưa dường như đã thành truyền thống, tôi đã từng cố làm theo, nhưng sau này tôi phát hiện Bạch Thanh tính tình tốt, chủ động đảm nhận công việc của tôi, nên dứt khoát nằm dài chờ cơm luôn.

Ai mà không muốn trở thành phế vật chứ?

[Cảm ơn ~] Tôi vui vẻ mở nắp hộp cơm, nhìn một lượt các món bên trong: cá phi lê om, bắp cải luộc, đậu phụ băm, còn có thịt viên trân châu đặc biệt của ngày thứ Tư.

Đều là mấy món yêu thích của tôi.

Được rồi, tôi cũng không hiểu lắm, tại sao cậu ấy có thể biết rõ ràng sở thích của tôi chỉ sau vài ngày ngồi cùng bàn, thậm chí còn xếp hạng chính xác mức độ yêu thích của tôi với món ăn.

Tôi nhân lúc cậu ấy không để ý nhìn vào bát của cậu ấy, những món cậu ấy chọn đều giống hệt món cậu ấy mua cho tôi.

---Có lẽ là do người mua đồ ăn quá đẹp, nên tay dì trong căng tin không bị run, khẩu phần ăn của chúng tôi so với những người khác nhiều hơn một nửa.

Bạn thân 5 năm của tôi, Tống Tiểu, đang ăn dở bữa cơm đến gần tôi nói: [An An ~ Cơm do trai đẹp lấy có phải ngon hơn nhiều cơm của tớ và mọi người lấy không~]

[Nếu cậu muốn ăn thì buổi tối nhờ cậu ấy mang cho một phần đi.] Tôi miệt mài ăn cơm, nhét thịt viên vào miệng, [Tớ nói cậu nghe, mấy người các cậu mới biết cậu ấy chưa đầy mười ngày đã nghĩ cậu ấy đặc biệt thì thực sự rất tầm phào. ]

[Cậu cứ thể hiện đi. ] Cô ấy trợn mắt nhìn tôi.

Tôi hung ác cắn một miếng cá, như thể trên miếng cá có mặt của Bạch Thanh vậy.

Cái móng heo lớn vừa gặp con gái nhà người ta đã gọi bằng biệt danh đó, thật chẳng hiểu sao cứ gặp là đâu đâu cũng toàn thấy đầy bong bóng màu hồng.

Tống Tiểu vậy mà còn nói rằng nếu mấy cái móng heo lớn này đều có khuôn mặt đẹp trai như Bạch Thanh, mười cái cô ấy cũng nhận hết.

Không hiểu.



[An An.] Sau giờ nghỉ trưa, Bạch- móng heo lớn rất quen thuộc đi tới, [Cậu biết câu này không? ]

Tôi nhìn nhanh câu hỏi một cái, thở dài: [Sếp Bạch, cậu nói với tôi cậu không biết câu này á, giống như sinh viên đại học nói với tôi rằng tôi không biết 1+1 ấy, cậu đang đùa tôi à? ]

Không phải tôi phản ứng thái quá, chỉ trong mấy ngày, cậu ấy đã hỏi tôi gần hai mươi câu, quá đơn giản, ngay cả câu đầu tiên trong đề thi, tôi cũng đến bái phục vì cậu ấy có thể tìm ra mấy thứ ngu ngốc như thế.

[Có gì cứ nói thẳng 😃. ]

[Vậy để tôi nói thẳng. ] Cậu ấy nhìn tôi một cách nghiêm túc, khẩu khí trang trọng đến mức tôi còn tưởng cậu ấy sẽ tỏ tình với tôi luôn chứ.

Cậu ấy dừng lại một lúc lâu, dường như đang sắp xếp lại ngôn từ, cuối cùng mười phần lạnh lùng tập trung chú ý vào đề ôn tập, một câu “Quên đi” kết thúc cuộc trò chuyện.

Tôi: ?

Có bệnh à?