Chương 7 - Câu Chuyện Hồi Môn Đáng Sợ
7
Cái gì mà “gia sự không nên phơi bày”, lúc họ coi tôi như cái túi máu để rút kiệt từng đồng, có ai nghĩ đến việc giữ cho tôi chút thể diện?
Ký ức ào ào kéo về như sóng.
Hồi còn thời kỳ kế hoạch hóa gia đình, tôi là viên ngọc quý của cả nhà.
Ba từng cõng tôi lên vai để hái sao, mẹ thì lúc nào cũng gắp hết thịt viên vào bát tôi.
Dù nhà nghèo, nhưng mỗi ngày được bao bọc trong yêu thương đều sáng rực như ánh mặt trời.
Cho đến khi chính sách hai con được ban hành, mẹ tôi sinh em trai ở tuổi 42, bất chấp nguy cơ tiền sản giật.
Trong phòng sinh, mẹ nắm chặt tay tôi, yếu ớt nói: “Tri Vi, sau này em trai sẽ là người thân thiết nhất đời con…”
Tôi vuốt má em bé nhăn nhúm trong nôi, lòng tràn đầy hân hoan vì được làm chị.
Quả thật, mẹ không nuốt lời — Áo mới luôn là của tôi, miếng socola cuối cùng trong hộp cũng luôn là của tôi.
Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng sự thiên vị đó sẽ kéo dài mãi mãi…
Cho đến sinh nhật 18 tuổi, mẹ mắt đỏ hoe lấy ra chiếc “thẻ hồi môn”, và mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Tôi vẫn không nỡ nhìn bà thất vọng.
Dù trong lòng trăm mối không cam lòng, tôi vẫn liều mình làm việc, làm thêm, chỉ mong sớm gom đủ 5 triệu để hoàn thành tâm nguyện của bà.
Bạn trai thanh mai trúc mã từ đại học chờ đợi đến bây giờ, chiếc nhẫn cầu hôn nằm im trong ngăn kéo suốt 15 năm, tôi vẫn chưa dám gật đầu.
Tôi không muốn làm mẹ khó xử, cũng chẳng muốn phụ kỳ vọng của bà.
Những năm qua tôi chẳng khác nào một con lừa kéo cối, quay vòng không ngừng.
Ban ngày cật lực trong công ty, ban đêm làm việc đến tận khuya, đến cả chỉ số khám sức khỏe bất thường cũng chẳng dám xem kỹ.
Tôi cứ nghĩ, ráng thêm chút nữa, khi gom đủ 5 triệu thì sẽ…
Nhưng đến khi tôi vui mừng đến ngân hàng tra số dư,
mong chờ thấy con số 5 triệu tươi rói, thì hiện ra trước mắt lại là dòng chữ lạnh lẽo: 3.21 tệ.
Tôi như bị sét đánh giữa trời quang.
Ngay lúc ấy, tất cả những chi tiết tôi từng cố tình bỏ qua đều trồi lên mặt nước:
Tủ quần áo của em trai toàn áo khoác hàng hiệu mẹ bảo là “mua sale”, nhưng mác giá vẫn mới tinh chói mắt.
Trường quốc tế đắt đỏ mà nó nói là “người tốt tài trợ”, hóa đơn học phí lại ghi đúng số thẻ hồi môn.
Thằng ăn bám suốt ngày nằm nhà chơi game, trên máy chơi game đời mới còn dán nguyên tem, mà ngày mua lại đúng hôm tôi nhận thưởng cuối năm.
Tôi đứng giữa sảnh ngân hàng, toàn thân lạnh buốt.
Thì ra mười lăm năm qua tôi như một đứa ngu, dùng tuổi xuân và sức lực của mình để nuôi sống một chuỗi lời dối trá.
Tình thân vốn dĩ nên là sợi dây ấm áp nhất.
Nếu mẹ không giả bệnh, không dùng bảng kết quả khám sức khỏe giả để tiếp tục bòn rút tôi, thì tôi cũng coi 5 triệu ấy như trả ơn dưỡng dục.
Nhưng họ đã đi quá xa!
Chẩn đoán bệnh giả được làm giả tinh vi, kịch bản cảm động được dựng sẵn, tin đồn bị tung ra khắp công ty và khu dân cư…
Họ không chỉ muốn hút máu tôi, mà còn muốn moi cả xương tủy, bắt tôi cam tâm tình nguyện làm máy rút tiền suốt đời.
Nếu họ không coi tôi là người trong nhà, thì tôi cũng chẳng cần thứ tình thân này nữa!
Cái gì mà “nhà mẹ chống lưng”, cái gì mà “hồi môn cho ra dáng” —
Tôi, Tống Tri Vi, mới chính là chỗ dựa lớn nhất của chính mình!
Đám hàng xóm đứng hóng chuyện bắt đầu ồn ào:
“Chậc chậc, tôi nói mà!”
“Hai vợ chồng lương tháng chưa tới 10 ngàn, mà dám nổ là để dành cho con gái 5 triệu hồi môn?”
“Cuối cùng hóa ra là xem con gái như máy rút tiền!”
Em trai tôi vẫn mơ hồ kéo tay mẹ: “Mẹ… con thật sự tiêu nhiều vậy hả? Không phải mẹ nói là để dành cho chị hết rồi sao?”
Mẹ tôi run rẩy môi, nhưng mãi vẫn không thốt ra được một câu hoàn chỉnh.
Vẻ mặt chột dạ đó còn có sức nặng hơn bất kỳ bằng chứng nào.
Tôi nhìn em trai với vẻ ngơ ngác ấy, trong lòng cười lạnh —
Đúng là bộ mặt kinh điển của kẻ hưởng lợi lâu ngày.
Đi giày sneaker giới hạn, dùng điện thoại hơn chục ngàn, ra đường chỉ gọi xe riêng, vậy mà vẫn ngây thơ hỏi:
“Em thật sự tiêu hết từng ấy tiền à?”
“Ờ đúng rồi,” tôi gật đầu mỉa mai, “bình thường em sống nhờ gió Tây Bắc, một xu cũng chưa từng xài.”
Em trai ngượng ngùng xoa mặt, giọng nhỏ hẳn xuống:
“Chị… xin lỗi, em thật sự không biết…”
Nó khẽ kéo tay áo khoác hơn tám ngàn tệ đang mặc trên người:
“Chắc là có hiểu lầm gì đó, mình về nhà từ từ nói chuyện…”
Hiểu lầm?
Tôi nhìn dáng vẻ đột ngột ngoan ngoãn của nó, chỉ thấy nực cười.
Mười lăm năm này, sao có thể bị một câu “hiểu lầm” phủi sạch cho xong?
“Về nhà nói chuyện?” Tôi gầm lên, giọng cao vút: