Chương 1 - Câu Chuyện Đằng Sau Những Tờ Đề Thi
Anh trai nghiến răng ken két:
“Ăn!!”
Cảnh tượng ấy khiến tôi bất giác thấy ấm lòng lạ thường.
Tối hôm đó, tôi lần đầu thử xiên nướng siêu cay, uống hết một lon bia lớn,
mơ màng lâng lâng, rồi có một giấc ngủ ngon đầu tiên sau ba năm trời.
6
Hôm sau, tôi bị tiêu chảy.
Bố liền xin nghỉ học giúp tôi.
Y như dự đoán, mẹ gọi điện đến.
Vừa thấy số, tôi theo phản xạ bấm tắt máy, trong lòng bỗng dâng lên một cơn bực bội.
Tôi không bắt máy, bà ta cứ gọi liên tục, cuối cùng tôi đành tắt nguồn.
Khi bà tìm đến tận nơi, trong nhà chỉ có tôi và dì Nam.
Dì ra mở cửa, không ngờ lại là bà.
“Chị đến đây làm gì? Tôi với lão Giang đã báo với chị rồi mà, sau này Vi Vi sẽ sống với chúng tôi. Không phải chị đã đồng ý rồi sao?”
Mẹ tôi ló đầu nhìn vào trong nhà, vừa thấy tôi liền xô mạnh dì Nam sang một bên:
“Nó là con gái tôi, cô là cái thá gì chứ!”
Lúc ấy, tôi đang nằm trên ghế sofa chườm túi nước nóng.
Vừa thấy mẹ đi tới, tôi theo phản xạ siết chặt vạt áo.
Bà lập tức túm lấy tôi kéo dậy:
“Làm gì thế hả? Không học, không đọc sách, mẹ nói có mấy câu mà mày tưởng không bao giờ phải quay lại à?”
Túi nước nóng rơi bịch xuống đất, nước văng ra làm bỏng chân tôi.
“Đi theo mấy cái loại vô dụng thế kia thì học được cái gì? Mày định làm phế nhân cả đời à? Thoải mái là thứ để dành cho người chết! Mau đi học cho tao!”
“Cặp sách đâu? Nhanh lên!”
Đối mặt với mẹ, tôi bỗng chẳng nói nổi lời nào, cũng không có sức phản kháng.
“Buông con gái tôi ra!”
Đột nhiên, dì Nam hét lên một tiếng, sải bước tới đứng chắn giữa tôi và mẹ.
Hai tiếng “con gái” ấy khiến mắt tôi bất giác đỏ lên.
Dì Nam dùng lực đẩy mạnh mẹ tôi ra:
“Cô nói ai vô dụng hả? Cô châm chọc ai đấy? Nuôi con ra trầm cảm thì cô mới là đồ thất bại đấy! Nhìn cái bộ đồ lao công kia đi, nghèo đến mức hoảng loạn nên ép con học như điên để kiếm tiền đúng không? Muốn hút máu con à?”
“Hay là đầu óc cô có vấn đề? Bắt con dùng điện thoại dành cho người già mà còn tự hào! Ép con học đến hai giờ sáng, một ngày chỉ ngủ ba tiếng, cô mãn kinh rồi à? Không hành hạ người khác thì chết à?”
“Cô còn đến tận trường canh chừng nó học, biết đám học sinh nói gì về cô không? Bọn nó chửi cô bị tâm thần đấy!”
Mỗi lần dì Nam nói một câu, mẹ tôi lại lùi một bước.
“Tôi nói cho cô biết, từ giờ Vi Vi chính là con gái tôi. Tôi tuy là mẹ kế, nhưng chắc chắn sẽ làm tốt hơn cô — một người mẹ ruột thất bại.”
“Cô có biết khi Vi Vi mới đến đây là như nào không? Nó suốt ngày tìm cách tự tử. Là tôi với chồng tôi, tay không kéo nó ra khỏi cửa địa ngục đấy!”
“Trước đây tôi không tới tìm cô là nể mặt cô. Vậy mà giờ cô còn dám mò tới tận nhà tôi giành con à? Cô tưởng tôi hiền là mèo bệnh chắc?”
“Cút! Cút ra khỏi nhà tôi ngay! Chờ Vi Vi khỏe lại, nó muốn đi học thì đi, không muốn thì tôi nuôi nó!”
“Cô nói tôi không làm nghề đàng hoàng, chuyên lang thang chứ gì? Tốt, nhớ kỹ lời này — nếu tôi còn thấy cô làm phiền Vi Vi nữa, liệu hồn đấy, tôi cho người xử cô luôn!”
Mặt mẹ tôi trắng bệch, cứ thế lùi mãi đến sát cửa.
Dì Nam mở toang cửa, đẩy bà ra ngoài.
Thế giới cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.
Bàn tay đang run rẩy của tôi, bất chợt trở nên bình ổn.
Dì Nam không nói gì với tôi, chỉ lặng lẽ nhặt túi nước nóng lên.
“Buồn ngủ chưa? Để dì nằm với con một lúc nhé.”
7
Trong bữa tối, dì Nam kể lại mọi chuyện xảy ra trong ngày.
“Tôi thấy bà ta đúng là có vấn đề về thần kinh. Vi Vi nếu không muốn đi học nữa thì thôi, dì nuôi con.”
Bố tôi đặt đũa xuống bàn.
“Vi Vi vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành, để tránh bà ta tiếp tục làm phiền, ngày mai tôi sẽ đi xin chuyển quyền giám hộ.”
Chị gật đầu đồng ý.
Còn anh trai kế thì nghiêm túc nhìn tôi:
“Giang Vi Vi, em còn muốn đi học nữa không?”
Tôi sững người, lần đầu tiên dám nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của anh.
Ánh mắt ấy trầm ổn như một người lớn, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến lòng tôi bình tĩnh lại.
“Đừng nghe mẹ anh nói. Học hay không là chuyện của em. Quyết định thế nào cũng phải do chính em đưa ra.”
“Hồi đó chị mình cũng tự chọn không học lại, mà theo đuổi điều chị thích. Giờ chị làm ở một câu lạc bộ mô tô, sống rất vui vẻ.”
ĐỌC TIẾP :