Chương 2 - Câu Chuyện Đằng Sau Những Cánh Cửa Khép Kín
3.
Người quá đông, tôi bị chen đến mức suýt ngã.
Đúng lúc ấy, Thẩm Tự nhìn thấy tôi, vén người ra kéo tôi lại.
Tay anh rất khỏe, nắm chặt khiến cánh tay tôi đau rát.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo ra khỏi quán bar.
Trời đã tối, gió thổi lạnh buốt.
Anh đứng cạnh bức tường, châm một điếu thuốc, hỏi tôi:
“Làm sao tìm được chỗ này?”
“Tình cờ đến chơi, thấy anh ở đây.”
Anh ngước mắt, từ trên xuống dưới quan sát tôi, bật cười khinh khỉnh:
“Cô nghĩ tôi tin à?”
Tôi nhìn anh, giọng hơi run:
“Vậy còn anh thì sao, tại sao lại làm việc ở nơi như thế này?”
“Kiếm tiền nhanh.”
Anh từng là thiếu gia sinh ra trong nhung lụa, ăn ngon mặc đẹp, tiêu tiền như nước. Anh yêu đương, chơi nhạc, đánh bóng rổ, sống một tuổi trẻ vô tư và ngạo nghễ. Khi đó, ai cũng nghĩ tương lai anh rạng rỡ.
Nhưng giờ đây, tất cả đã tan biến.
Tôi cố nén nước mắt, lục lọi trong túi một lúc lâu mới tìm ra vài trăm tệ.
Có tờ lẻ, có tờ nhàu, không nhiều.
Tôi nhét vào tay anh, giọng run run, đầy áy náy:
“Xin lỗi… xin lỗi, bây giờ tôi không có nhiều tiền. Anh cầm tạm đi, tôi sẽ trả đủ sau. Anh đừng như vậy nữa, anh thông minh như thế, dù không học ở Kinh Đại, cũng chắc chắn có tương lai rộng mở mà.”
Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt tối tăm khó đoán.
Tôi rối bời, nghĩ gì nói nấy.
Cuối cùng, tôi cắn răng, nói dối:
“Ôn Hựu vẫn đang chờ anh đó. Nghe nói vì anh mà cô ấy cãi nhau với gia đình suốt. Anh không thể để cô ấy thất vọng được, đúng không?”
Anh sững người một chút, tay đặt lên vai tôi, từng chữ một hỏi:
“Em nói thật chứ?”
Tôi gật đầu:
“Ừm.”
Anh nhìn tôi thật sâu.
Cuối cùng, anh nhét lại tiền vào túi tôi:
“Anh biết rồi, tiền này em cầm lấy, anh không cần.”
Nói rồi, tay anh chạm vào thứ gì đó trong túi, hơi cau mày:
“Đây là gì?”
Tôi vội nói:
“Là thuốc Đông y em nhờ người kê cho anh trước khi đến đây. Trị mất ngủ rất hiệu quả. Hồi nhỏ em không khỏe, toàn đến tìm ông ấy…”
Anh lấy túi thuốc ra khỏi túi xách, thở dài:
“Cảm ơn em.”
Đây là lần đầu tiên từ trước đến nay, anh chịu nhận lấy thứ tôi tặng.
Nói xong, anh hỏi:
“Em mua vé về chưa?”
Tôi lắc đầu.
Thường thì trước đây, buổi chiều là tôi sẽ bắt xe về.
Nhưng lần này, vì tìm anh, tôi đã chạy khắp nửa thành phố, tốn quá nhiều thời gian, chưa biết khi nào về nên vẫn chưa mua.
Anh lấy điện thoại ra, bấm vài cái.
Sau đó, anh cầm lấy túi của tôi:
“Đi thôi.”
Tôi đi theo sau anh, nhìn bóng lưng anh phía trước.
Bóng anh bị đèn đường kéo dài, tôi bước lên cái bóng đó, trong lòng cứ ngổn ngang, không biết nên vui hay buồn. Chỉ cảm thấy đêm nay thật dài, dài đến như một giấc mơ.
Cuối cùng, là Thẩm Tự đưa tôi lên xe.
Trước khi tôi vào trạm, anh đọc cho tôi một dãy số, dừng lại một chút rồi nói:
“Đây là số mới của anh, có chuyện gì thì cứ gọi.”
Tôi lập tức thấy vui mừng.
Nhưng ngay sau đó, anh nói:
“Anh không liên lạc được với cô ấy. Nếu em có tin tức gì của cô ấy… làm ơn nói cho anh một tiếng.”
4.
Lên xe rồi, tôi lập tức lưu số của Thẩm Tự vào máy.
Tôi không dám thêm WeChat của anh.
Sau khi nhà anh xảy ra chuyện, ngoài kỳ thi đại học, anh không quay lại trường lần nào nữa.
Anh cũng xóa hết mọi tài khoản mạng xã hội.
Cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.
Trừ Ôn Hựu.
Lúc mới đầu, trong lớp vẫn có người thỉnh thoảng nhắc đến anh. Nhưng sau khi mọi người vào đại học, ai cũng bận rộn, group lớp cũng gần như chẳng còn ai lên tiếng.
Tôi và Ôn Hựu chưa từng có liên hệ.
Hoặc nói đúng hơn, chỉ là tôi đơn phương biết đến cô ấy.
Tôi nhờ bạn mình là Lâm Thư dò hỏi tin tức về cô ấy.
Nghe nói sau khi vào đại học, cô ấy đã hẹn hò với vài người, ai cũng là “cao phú soái” – đẹp trai, nhà giàu, có học thức.
Lâm Thư kể xong, cảm thán:
“Đúng là hoa khôi của đại học Ôn, bên cạnh lúc nào cũng có người theo đuổi. Nhưng tớ thấy vẫn là Thẩm Tự khiến người ta ấn tượng nhất, cậu thấy sao? Tiếc thật.”
Phải, tiếc thật.
Nếu như nhà Thẩm Tự không gặp chuyện, chắc chắn anh sẽ vào Kinh Đại, rồi cùng Ôn Hựu viết tiếp câu chuyện đẹp đẽ của đôi trai tài gái sắc ấy.
Tôi im lặng, không trả lời.
Lâm Thư nhìn tôi, nói:
“Nói thật chứ, hồi cấp ba chắc hơn nửa số con gái đều thích Thẩm Tự nhỉ. Giờ không biết anh ấy sống ra sao rồi, đúng là một nam thần rơi đài mà.”
“Nhưng mà sao tự nhiên cậu hỏi chuyện Ôn Hựu vậy? Trước giờ cậu đâu có quan tâm mấy chuyện này.”
Tôi cười nhẹ:
“Ừ, tiện miệng hỏi thôi.”
Tối hôm đó, sau khi tắm rửa xong, tôi vừa nằm xuống giường thì nhận được một tin nhắn.
Là của Thẩm Tự gửi đến.
【Thuốc em đưa, anh uống rồi. Hiệu quả rất tốt, cảm ơn em.】
Tôi vui đến mức nắm chặt điện thoại, bật dậy trên giường, lập tức nhắn lại cho anh.
【Có hiệu quả là tốt rồi.】
Bên kia không nhắn lại nữa.
Tôi thở dài một hơi.
Khoảng hai mươi phút sau, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
【Còn cô ấy thì sao? Dạo này thế nào rồi?】
Tim tôi chùng xuống trong chốc lát.
Tôi phải trả lời anh thế nào đây?
Quả nhiên, con người không nên nói dối quá dễ dàng.
Một lời nói dối… cần vô số lời dối khác để che đậy.
【Cô ấy sống khá tốt, dạo gần đây còn đi du lịch nữa. Cô ấy vẫn chưa yêu ai.】
Nửa đầu là thật.
Nửa sau là giả.