Chương 9 - Câu Chuyện Của Những Đứa Trẻ Chưa Ra Đời
12.
Một năm sau.Con gái tôi bảy tháng tuổi.Mập mạp, trắng trẻo, rất hay cười.
Mẹ chồng ngày nào cũng bế con bé, chơi đùa với nó.“Gọi bà nội nào~”“A a—”“Gọi bà nội đi~”
Tôi đang nấu ăn trong bếp, nghe tiếng cười rộn rã ngoài phòng khách.
Cuộc sống trôi qua rất nhanh.
Căn nhà đã mua, giá 950 triệu. Trả trước 450 triệu, mỗi tháng trả góp 2,8 triệu.
Tôi cũng tìm được công việc mới, lương tháng 12 triệu.
Còn cao hơn trước đây.Mẹ chồng tôi trông cháu giúp, không lấy tiền.
Tôi cố tình dúi cho bà ba triệu tiền sinh hoạt, bà không nhận.
“Con để mà mua sữa cho cháu.”
Tôi nói: “Mẹ chăm cháu giúp con, sao có thể để mẹ làm không công được.”
Bà bảo: “Không công gì chứ? Cháu nội của mẹ, mẹ chăm là vui rồi.”Tôi không cãi lại được.
Mỗi tháng tôi chuyển khoản cho bà hai triệu, bà lại chuyển trả về.
“Mẹ ơi, mẹ đừng chuyển nữa.”“Con giữ mà dùng.”Về sau tôi khôn hơn.
Mỗi tháng mua đồ cho bà — quần áo, giày dép, thực phẩm chức năng.
Bà nhận rồi, cũng ngại không trả lại nữa.Hôm nay là thứ Bảy.Tôi dắt con đi dạo công viên.
Mẹ chồng đẩy xe nôi, tôi đi bên cạnh.“Vãn Tình, hôm nay thời tiết đẹp thật.”“Vâng ạ.”“Con bé cũng vui. Nhìn nó cười kìa.”Tôi cúi xuống nhìn con gái.
Con nằm trong xe nôi, tay chân múa máy, miệng ê a líu lo.“Mẹ, con cảm ơn mẹ.”
“Cảm ơn gì chứ?”“Cảm ơn mẹ đã luôn ở bên con.”
Mẹ chồng cười.“Đứa ngốc, con là con dâu của mẹ.”
Chúng tôi đi tới ghế đá trong công viên, ngồi nghỉ.
Bên cạnh có người gọi tôi.“Vãn Tình?”
Tôi quay lại, là Tiểu Nhã — bạn cũ.“Lâu quá không gặp! Đây là con gái cậu à? Dễ thương quá!”“Ừ, con tớ đấy.”
Tiểu Nhã nhìn sang mẹ chồng tôi.“Còn đây là…”“Mẹ chồng tớ.”
Tiểu Nhã khựng lại.“Mẹ chồng cậu? Không phải cậu… đã—”“Ly hôn rồi.”“À…”
Cô ấy hơi lúng túng.“Thế… mẹ chồng cậu sao lại…”
Mẹ chồng mỉm cười.“Tôi sống với con dâu.”
Tiểu Nhã ngớ người.“Sống… với con dâu?”“Đúng vậy.”
Mẹ chồng cúi đầu chọc cho cháu cười.
“Con trai tôi không ra gì, nhưng con dâu tôi là người tốt. Tôi chọn sống với người tốt.”
Tiểu Nhã nhìn tôi rồi lại nhìn mẹ chồng, không biết nên nói gì.
Tôi cười nhẹ.“Tiểu Nhã, rảnh thì đến nhà mình chơi nhé.”“Ừ… được, nhất định rồi.”Cô ấy rời đi.
Mẹ chồng ngẩng đầu lên.
“Vãn Tình, bạn con chắc thấy mẹ kỳ lắm phải không?”“Có thể.”“Thấy thì kệ nó.”
Bà tiếp tục trêu cháu.“Việc mẹ làm, mẹ tự biết rõ.”
Tôi nhìn bà.“Mẹ, Lâm Hạo dạo này sao rồi?”
Bàn tay bà khựng lại.“Nó à…”Bà thở dài.
“Tô Nhụy sinh con trai. Khi được ba tháng thì phát hiện bị bệnh tim bẩm sinh.”
Tôi sững người.“Bệnh tim?”“Ừ. Phải mổ, tốn ba trăm triệu.”“Anh ta còn tiền không?”“Không.”
Bà lắc đầu.
“Số tiền 580 triệu anh ta được chia đã tiêu sạch từ lâu. Tô Nhụy không đi làm, một mình nó nuôi ba miệng ăn, còn phải trả nợ thẻ tín dụng cho cô ta.”
“Thế đứa bé thì sao?”“Nó tìm mẹ vay tiền.”“Mẹ cho à?”
Bà im lặng một lúc.“Mẹ đưa năm chục triệu.”
Tôi nhìn bà.“Mẹ…”“Mẹ biết con định nói gì.”
Bà nhìn tôi.“Nhưng đứa bé là vô tội.”
Tôi không nói nữa.
Bà nói: “Khi mẹ đưa tiền, mẹ bảo với nó, đây là lần cuối. Sau này có chuyện gì, dù to cỡ nào, cũng đừng tìm đến mẹ.”
“Nó nói gì ạ?”
Giọng bà bình thản.
“Nó khóc. Nó nói ‘mẹ có thể quay về không, Tô Nhụy không biết chăm con, con sắp không trụ nổi nữa’.”“Rồi mẹ nói sao?”
Bà cười.“Mẹ nói, đường là do con chọn, tự mà đi.”
Bà cúi đầu nhìn cháu gái trong xe nôi.“Cháu nội mẹ ở đây rồi, mẹ chẳng đi đâu hết.”
Tôi nhìn bà, bất chợt nhớ lại cảnh một năm trước.
Hôm đó, bà đứng trước cửa, kéo vali.“Đi thôi, Vãn Tình.”
Bà chẳng thèm liếc nhìn Lâm Hạo lấy một lần.“Tôi đi với con dâu tôi.”
Tôi đưa tay ra, nắm lấy tay bà.“Mẹ, con cảm ơn mẹ.”“Đồ ngốc.”
Bà vỗ nhẹ tay tôi.“Không cần cảm ơn.”
Trong xe nôi, con gái bỗng nhiên “a” lên một tiếng.
Mẹ chồng cúi xuống nhìn.“Sao thế cục cưng? Đói rồi à?”“À à—”
“Bà nội pha sữa cho con nhé.”
Bà đứng dậy, lấy bình sữa từ trong túi ra.
Tôi ngồi trên ghế đá, nhìn bóng dáng bận rộn của bà.
Nắng rất đẹp.Trong công viên, người qua kẻ lại.
Điện thoại tôi rung lên.Một tin nhắn WeChat.
Lâm Hạo: Vãn Tình, có thể cho anh mượn chút tiền không? Con phải phẫu thuật lần hai.
Tôi nhìn vài giây.Rồi xóa liên lạc.
Ngẩng đầu lên, mẹ chồng đang đút sữa cho cháu.“Mẹ, mình về nhà thôi.”“Ừ.”Bà bế con lên, cười với tôi.“Về nhà.”
Tôi đẩy xe nôi, cùng bà bước đi.
Phía sau, loa phát thanh công viên đang bật nhạc.Tôi nghe không rõ lời bài hát.
Nhưng ánh nắng rọi lên người — thật ấm.
Hoàn