Chương 6 - Câu Chuyện Của Những Cô Gái Mồ Côi
Hắn quát lớn:
“Là ngươi nhân cơ hội chen vào, hay là Kiều Cẩm Lê ngươi sớm đã có tư tình với hắn nên mới lui hôn?!”
“Chát!”,
Một cái tát giáng thẳng lên mặt Vệ Lược!
Ta dùng hết sức, bàn tay tê rần.
Mọi người xung quanh sững lại, im phăng phắc.
Thẩm Minh Nguyệt cũng vừa thu dọn đồ, chạy ra khỏi phòng, kêu lên:
“Kiều Cẩm Lê, sao cô có thể đánh người?! Nhà họ Kiều dạy con gái như thế à, các người…”
Ánh mắt Tiêu Viêm Chu quét tới, khiến nàng ta lập tức nuốt nửa câu sau.
Ta nói rành từng chữ:
“Cái tát này, là vì ngươi ăn nói hồ đồ, bôi nhọ thanh danh ta!
Ngươi và ta đã hủy hôn, mỗi người một ngả, nam cưới nữ gả, chẳng còn liên quan!
Ngươi lấy lòng dạ bẩn thỉu của mình mà đo người khác, dám kéo cả Tiêu Thế tử vào, ngươi xứng sao?!”
Rồi ta quay sang Thẩm Minh Nguyệt:
“Còn ngươi, cất cái giọng ‘uất ức đáng thương’ ấy lại!
Ta nói chuyện với Vệ Lược, khi nào đến lượt ngươi xen vào dạy ta?
Hay Vệ gia là như thế dạy quy củ?
Hay vốn dĩ nhà họ Thẩm đã chẳng biết chữ lễ là gì?”
Mặt Thẩm Minh Nguyệt trắng bệch, nép vội sau lưng Vệ Lược, run rẩy đáng thương.
Vệ Lược ôm má, không tin nổi:
“Kiều Cẩm Lê, ngươi dám ra tay với ta?!”
Hắn vừa mở miệng, Tiêu Viêm Chu đã đứng chắn trước ta, giọng trầm:
“Đánh ngươi thì sao? Ngươi vu khống người ta, bôi nhọ danh tiết, đổi lại người khác, e rằng chẳng chỉ một cái tát.”
“Tránh ra!”, Vệ Lược giận dữ đẩy hắn.
“Kiều Cẩm Lê, nàng làm ầm lên, cũng lui hôn rồi, còn muốn thế nào nữa?!
Đàn ông tam thê tứ thiếp vốn là lẽ thường, phụ thân ta kính trọng mẫu thân ta như thế, mà hậu viện chẳng phải cũng…
Huống chi Minh Nguyệt yếu mềm, nàng còn sợ bị nàng ấy khinh sao?!
Ta đã vì nàng mà nghĩ cả rồi!”
Ta nhìn hắn, trong ngực dấy lên cơn buồn nôn:
“Ta chưa từng nói chàng không thể nạp thiếp.
Nhưng khi còn chưa thành thân, chàng đã lén tư tình với người khác, Vệ Lược, chàng chẳng chung thủy, chẳng tôn trọng ta.
Vậy ta dựa vào đâu để đem cả đời mình chôn vùi nơi chàng?”
Không khí nặng nề.
Giữa đám học sĩ đứng xem, có người cất tiếng:
“Thế tử Tiêu, ta nhớ phủ Trấn Quốc có gia huấn: nam tử bốn mươi không con mới được nạp thiếp.”
Tiêu Viêm Chu mỉm cười, khẽ gật đầu:
“Phải, đó là gia huấn của Trấn Quốc công phủ.
Cũng bao gồm cả việc, trước khi thành thân, không được thân cận nữ nhân khác.”
18
Tin ta lui hôn lan khắp thành mấy ngày liền.
Thỉnh thoảng, ta vẫn nghe tiếng mẹ thở dài.
Bà lo danh tiếng ta bị tổn hại; tuy nói Kiều gia sẵn sàng nuôi ta cả đời, nhưng mẹ vẫn sợ ta cô độc về sau.
Ta đang nghĩ cách an ủi bà, thì cửa phòng bỗng có người báo,
Người trong cung tới!
19
Là Đại Trưởng Công Chúa, con gái trưởng của Tiên Đế, cô mẫu ruột đương kim Thánh thượng, thân phận tôn quý vô song.
Bà nắm tay mẫu thân ta, tươi cười rạng rỡ:
“Kiều phu nhân, hôm nay bản cung đến làm mối cho một người.”
Bà đi thẳng vào chuyện:
“Là vì cháu ta, thế tử Trấn Quốc công, Tiêu Viêm Chu, muốn cầu hôn tiểu thư nhà phu nhân.”
Mẫu thân vừa kinh ngạc vừa lo lắng:
“Điện hạ ưu ái, chỉ là… tiểu nữ vừa mới thoái hôn…”
“Thôi, đừng nhắc đến cái tên họ Vệ ấy nữa.”
Công chúa khoát tay, ngắt lời:
“Con bé Cẩm Lê dứt khoát sáng suốt, chính điều đó khiến Viêm Chu nhà ta khâm phục nhất.
Phu nhân có biết vì sao hôm tỉ thí cưỡi bắn, nó đột nhiên ra sức như thế không?
Cái đứa khờ đó, đã mến mộ Cẩm Lê từ lâu, chỉ vì thấy nàng có hôn ước nên luôn giữ lễ.
Giờ nàng vừa lui hôn, nó liền chạy tới cầu ta làm mối, sợ chậm một bước lại lỡ mất cơ duyên.”
Tim ta khẽ loạn nhịp.
Trong đầu chợt hiện lên cảm giác ấm áp từ cánh tay hắn hôm ấy.
Tiêu Viêm Chu…
Quả thật khác hẳn với Vệ Lược.
20
Mẫu thân vẫn băn khoăn.
Nói gì thì nói, Kiều phủ và Trấn Quốc công phủ, môn đăng hộ đối chênh lệch quá xa.
Mấy ngày liền, bà thấp thỏm chẳng yên, cũng cấm ta không ra ngoài.
Ta buồn đến mức leo lên cây sau vườn phơi nắng.
Bỗng bên tường vang tiếng động khẽ.
“Là ai?” ta cảnh giác hỏi.
“Là ta.”
Tiêu Viêm Chu hiện ra, khóe môi khẽ cong:
“Dọa nàng sợ rồi à?”
Ta nhảy xuống, nhìn con ngỗng trời trong tay hắn mà tim khẽ động.
Lễ nạp thái phải dùng ngỗng, tượng trưng cho sự chung thủy và trọn đời một lòng.
Thúy Nhi thường ra ngoài nghe ngóng, ta đã biết mấy hôm nay hắn xin nghỉ ở thư viện.
Thì ra… là vì chuyện này sao?
Tự tay đi săn ngỗng để cầu hôn?
Tai hắn hơi đỏ, song ánh mắt vẫn sáng rực:
“Mấy hôm trước cô mẫu đến Kiều phủ cầu thân, nghe nói phu nhân còn lo lắng,
nên ta… muốn đích thân đến, nói rõ lòng mình.”
Hắn đặt chiếc lồng gỗ xuống bàn, nhẹ nhàng đến khi con ngỗng ổn định rồi mới quay lại nhìn ta, giọng nghiêm túc:
“Kiều Cẩm Lê, ta thật lòng mến nàng.
Không phải nhất thời xúc động, càng không phải thừa dịp nàng yếu lòng.
Ngay từ lần đầu thấy nàng giương cung cưỡi ngựa, khí độ sáng rực, ta đã chẳng thể dời mắt.
Chỉ là khi ấy nàng đã có hôn ước, ta chỉ đành giữ lễ, đứng nhìn từ xa.”