Chương 3 - Câu Chuyện Của Một Chiếc Nhẫn

Hành lang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ xa.

Tôi dựa vào tường, nhắm mắt lại, cố gắng ổn định cảm xúc.

Cửa phòng bên cạnh khép hờ, bên trong vang lên tiếng trò chuyện.

Trong đó có một giọng nói… tôi không thể nào nghe nhầm được.

Đó là… Cố Cẩn Ngôn?

3

Tôi rón rén ghé đầu, nhìn qua khe cửa, cố gắng xem rõ hơn bên trong…

Trong phòng VIP, Cố Cẩn Ngôn ngồi chính giữa chiếc ghế sofa bọc da, hai chân bắt chéo, tay cầm một chiếc bật lửa tinh xảo, động tác nhàn nhã như một vị vua đang ngạo nghễ nhìn xuống thế gian.

Đây… đây có còn là Cố Cẩn Ngôn mà tôi từng quen không?

“Cẩn Ngôn, cậu diễn cái vở này cũng lâu thật đấy nhỉ? Không thấy mệt à?”

Một người đàn ông mặc vest xám bạc cười cợt, rót cho Cố Cẩn Ngôn một ly rượu.

“Phải đó, Cẩn Ngôn, cậu và Vân Dao đã định ngày cưới rồi mà, còn định giấu cô bạn gái bé nhỏ kia đến bao giờ nữa?”

Một người khác mặc áo sơ mi đen chen vào, giọng trêu chọc.

Đầu tôi như có tiếng “ong” vang lên, trống rỗng hoàn toàn.

Cố Cẩn Ngôn… sắp cưới?

Tôi cảm thấy như bị sét đánh ngang đầu, cả người cứng đờ, không thể nhúc nhích.

Tim tôi như bị ai đó bóp chặt, đau đến nghẹt thở.

“Giả nghèo đến nghiện rồi à? Tính giấu người ta cả đời thật à?”

Gã vest xám lại lên tiếng, đầy giọng châm chọc.

Cố Cẩn Ngôn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy thú vị.

“Cũng không hẳn là không được. Diễn vậy mà hay chứ? Ba năm liền đấy.”

“Nhưng mà… trò chơi cũng nên kết thúc rồi.”

Anh ta khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt u tối, sâu thẳm như đáy vực không thấy đáy.

“Kết hôn rồi, không thể chơi nữa. Tôi đã hứa với Vân Dao sẽ thu mình lại.”

Gã sơ mi đen cười ha hả:

“Cũng đúng, cưới xong rồi nói với cô kia sau cũng được mà.”

“Nói gì cho mệt? Biến mất luôn cho nhanh, đỡ phiền.”

Cơ thể tôi lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ.

“Này Cố thiếu gia, cậu cũng tàn nhẫn thật đấy? Dù sao cũng ở bên người ta bao lâu rồi, không có chút tình cảm nào sao?”

Gã vest xám có vẻ hơi bất bình.

Cố Cẩn Ngôn nốc cạn một ly rượu mạnh.

“Tình cảm? Đáng bao nhiêu tiền? Hơn nữa, tôi cũng ở bên cô ta mấy năm, chăm sóc từng li từng tí, lương mỗi tháng đều đưa hết, thế là đủ rồi còn gì.”

“Ha ha ha, lương? Là cậu rút vài nghìn từ khoản chia cổ tức để đưa cô ta đúng không? Ba năm, cậu cho được bao nhiêu? Có nổi một triệu không?”

“Tôi chỉ là một thằng nghèo lương ba cọc ba đồng, cậu bảo tôi đưa bao nhiêu cho hợp lý?”

Cố Cẩn Ngôn lườm gã đó một cái — vai diễn “anh bạn trai nghèo” này, anh ta không thể để sụp đổ.

“Lâm Khê là cô gái tốt, nhưng không hợp với cái vòng tròn này của bọn mình. Tiếc thật.”

Cố Cẩn Ngôn không nói gì thêm, chỉ tiếp tục uống rượu.

Tôi run rẩy lùi lại, quay người bỏ chạy khỏi nơi khiến tôi nghẹt thở ấy.

4

Tôi không biết Chu Tử Y tìm thấy tôi bằng cách nào.

Chỉ nhớ rằng, lúc ấy tôi như một cái xác không hồn, loạng choạng đi trên đường lớn, để mặc gió lạnh quất tung tóc và quần áo.

“Lâm Khê! Cậu điên rồi à! Đêm hôm khuya khoắt thế này, cậu chạy đi đâu vậy!”

Tiếng của Chu Tử Y vang lên từ phía sau, đầy lo lắng và trách móc.

Cô ấy túm chặt lấy tay tôi, kéo tôi quay lại.

“Cậu có biết vừa rồi trông cậu đáng sợ cỡ nào không? Như mất hồn vậy đó!”

Tôi nhìn cô ấy một cách trống rỗng, ánh mắt lạc lõng, không có tiêu cự.

“Tử Y…”

Tôi mấp máy môi, nhưng cổ họng như bị tắc nghẹn, không thể phát ra âm thanh.

Thấy tôi như người mất hồn, Chu Tử Y hoảng hốt thật sự.

“Cậu bị sao thế? Đừng làm tớ sợ mà!”

Cô ấy kéo tôi quay lại Xuân Phong Hiên, đưa tôi về phòng tiệc ban nãy.

Vừa vào đến nơi, mấy cô bạn còn lại lập tức chạy tới vây quanh tôi.

“Lâm Khê, cậu không sao chứ?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sao sắc mặt cậu tệ thế?”

Những lời quan tâm dồn dập như thủy triều ập đến, nhưng lại không thể sưởi ấm trái tim đang lạnh băng của tôi.

Tôi máy móc lắc đầu:

“Không sao đâu…”

Tôi chẳng muốn nói gì cả, chỉ muốn yên tĩnh một mình.

Tôi lấy điện thoại ra, mở ảnh Cố Cẩn Ngôn, đưa cho Chu Tử Y:

“Tử Y, giúp tớ… tra người này giùm.”

Chu Tử Y nhận lấy điện thoại, nhìn ảnh rồi lại nhìn tôi.

Dường như cô ấy đã hiểu ra điều gì.

“Được, yên tâm giao cho tớ.”

Tử Y vỗ nhẹ vai tôi, dịu giọng nói:

“Nhất định sẽ có kết quả sớm thôi.”

“Cảm ơn cậu…”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)