Chương 4 - Câu Chuyện Của Đứa Con Chưa Chào Đời

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“An Tình! Bác sĩ nói kết quả khám thai lần trước có vấn đề.”

“Anh đã liên hệ với chuyên gia sản khoa rồi, họ sẽ kiểm tra lại cho em.”

Mẹ đang ngồi sofa xem phim ngắn, làm rơi hết cả bịch bắp rang trên tay.

Bà như bị sét đánh, run rẩy hỏi lại:

“Cái… cái gì có vấn đề?”

“Sao lại có vấn đề được? Rõ ràng con vẫn khỏe mạnh mà!”

“Lúc nãy thôi, con bé còn đạp bụng mẹ nữa mà!”

Không kịp xỏ dép, mẹ tôi chân trần nắm lấy tay ba định kéo nhau đến bệnh viện.

Vừa đi vừa liên tục lau nước mắt đang tuôn xối xả.

Miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Không thể nào… không thể nào đâu… nhất định là có nhầm lẫn… chắc chắn họ nhầm rồi…”

Thấy mẹ bị dọa đến mất hồn mất vía, ba tôi lặng lẽ nhấc dép lên rồi ôm bà vào lòng, bế ra xe.

Giọng anh trầm thấp, lạnh lùng nhưng lại khiến người ta an tâm.

“Đừng sợ, có anh ở đây. Sẽ không sao đâu.”

Đến bệnh viện, cả chục chuyên gia hàng đầu luân phiên kiểm tra toàn diện cho mẹ.

Và họ đều đưa ra một kết luận giống nhau:

Tình hình quá phức tạp, không thể đưa ra chẩn đoán chắc chắn ngay được.

Nghe đến đó, mẹ tôi như mất hồn, cả người rũ xuống, ngã ngồi tại chỗ.

Mái tóc ba tôi vốn chải chuốt gọn gàng cũng bị mồ hôi thấm ướt, xõa xuống trán.

Anh mắt đỏ hoe, vỗ lưng mẹ nhẹ nhàng an ủi:

“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

Sau hơn trăm ngày sống cùng nhau,

Dường như giữa họ đã nảy sinh một mối liên kết âm thầm khó gọi tên.

Ba tôi ôm chặt mẹ vào lòng, một tay rút điện thoại gọi thẳng cho chuyên gia sản khoa giỏi nhất trong nước.

Nửa tiếng sau, vị chuyên gia nổi tiếng khắp cả nước cũng đã có mặt tại bệnh viện.

Đi phía sau bà ta, không ai khác chính là Bạch Mộng Yên—lâu rồi không thấy mặt.

Vừa bước vào cửa, ả ta đã lập tức vội vàng kéo tay áo ba tôi.

“Diễn Thâm ca, chuyện lần trước là em sai.”

“Chỉ vì em quá yêu anh… nên mới làm ra chuyện dại dột như vậy…”

“Anh cũng biết mà, dì em xưa nay không dễ ra mặt. Dù trả bao nhiêu tiền cũng vô ích, em phải năn nỉ mãi mới…”

“Cho nên, để dì em kiểm tra lại lần nữa đi. Có bà ấy giám định, anh và chị ấy cũng yên tâm hơn, đúng không?”

Biết rõ đối phương không có ý tốt, tôi vội vàng hét lên trong bụng cảnh báo mẹ:

【Tự nhiên đến lấy lòng là có mưu đồ! Mẹ ơi, mau đuổi ả ta đi!】

【Mẹ có nghe con nói không? Đừng để bà ta lại gần!】

【Con không muốn ai kiểm tra hết! Con không muốn!】

Lần đầu tiên thấy tôi nổi cáu, mẹ nhẹ nhàng vỗ về bụng,

Dùng âm lượng nhỏ chỉ hai mẹ con nghe được mà dỗ dành:

“Cục cưng ngoan, mẹ biết cô ta tâm địa không tốt, nhưng dì cô ta đúng là chuyên gia đầu ngành.”

“Hôm nay mẹ bị dọa sợ thật rồi, phải có kết quả kiểm tra từ bà ấy, mẹ mới an tâm rằng con vẫn khỏe mạnh.”

【Không! Con không chịu! Mẹ xấu! Mẹ xấu!】

Dù tôi dãy nảy phản đối, thậm chí còn cố tình đạp mạnh vào bụng bà để ngăn cản,

Nhưng cuối cùng, mẹ vẫn để hai kẻ đó tiến hành kiểm tra.

Nửa tiếng sau, Bạch Mộng Yên hằm hằm cầm tờ kết quả đập trước mặt ba tôi.

“Diễn Thâm ca! Em đã nói mà anh không tin! Con đàn bà đó luôn lừa dối anh!”

“Kết quả kiểm tra thai nhi đã có rồi, đứa con trong bụng cô ta—là thai chết lưu!”

“Cô nói cái gì?”

Bàn tay đang ôm vai mẹ tôi của ba siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

Anh bật cười không tin, lắc đầu đầy giễu cợt.

“Bạch Mộng Yên, cô có biết mình đang nói cái gì không?”

“Trước đây vì nghĩ đứa bé không sao, tôi còn nể tình mà tha cho cô.”

“Nhưng lần này…”

“Không thể nào! Cô đừng có nói linh tinh!”

Mẹ tôi kiên quyết không tin vào những lời bịa đặt của ả.

Bà đặt tay lên bụng, ánh mắt kiên định nhìn mọi người xung quanh.

“Tôi đã mang thai được sáu tháng rồi. Mỗi sáng sớm thức dậy và mỗi tối trước khi ngủ, việc đầu tiên và cuối cùng tôi làm đều là đếm nhịp tim của con.”

“Các người có biết con bé thông minh đến mức nào không? Nó có thể cảm nhận được cảm xúc, suy nghĩ của tôi bất cứ lúc nào.”

“Lúc nãy, chỉ vì tôi cố chấp muốn chuyên gia này kiểm tra cho bằng được, con bé còn giận dỗi mà đạp tôi một cái đấy.”

“Bạch Mộng Yên, cô có biết mình đang nói gì không?”

Người phụ nữ xưa nay luôn khúm núm nhún nhường ấy, lần đầu tiên đứng thẳng lưng trước nhà tài trợ của mình.

“Phó tiên sinh, dù đứa bé này là do anh trả tiền thuê tôi mang thai, nhưng giờ đây tôi đã yêu con bé từ tận xương tủy.”

“Trước đây tôi có thể nhẫn nhịn mọi uất ức, nuốt nước mắt vào lòng mà chịu đựng. Nhưng lần này, nếu anh còn dung túng để cô ta làm hại con tôi…”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)