Chương 1 - Câu Chuyện Của Đóa Hoa Cao Ngạo
Cậu ấm giới thượng lưu Bắc Kinh – Cố Cận Chi, bốn năm trước vừa gặp tôi đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh ta theo đuổi tôi ba năm trời, bám riết không buông, cuối cùng tôi cũng mềm lòng.
Năm đầu tiên sau khi xác nhận mối quan hệ, anh ta đã bắt đầu nói muốn kết hôn.
Tôi hơi do dự, nhưng không thắng nổi sự kiên trì của anh ta.
Cuối cùng, tôi cũng dẫn anh về ra mắt bố mẹ.
Nhưng hôm đó, ngay ngoài phòng tiệc…
Tôi nghe thấy bạn của anh hỏi:
“Gặp phụ huynh rồi, bao giờ làm đám cưới đây?”
Cố Cận Chi tặc lưỡi, giọng nhàn nhạt:
“Bỗng nhiên không còn muốn cưới nữa.”
Có người bên cạnh cười ồ lên:
“Thôi đi ông tướng, đóa hoa cao ngạo kia ông theo đuổi ba năm trời, nỡ lòng nào bỏ?”
“Đóa hoa cao ngạo?”
Tôi nghe anh cười khẩy một tiếng:
“Nếu tụi mày thấy được cách bố mẹ cô ta đối xử với cô ta, tụi mày cũng sẽ giống tao thôi.”
“Giống gì cơ?”
“Giống như cảm thấy cô ta… cũng chẳng có gì đặc biệt.”
1.
Lúc tôi nhận được tin nhắn của Cố Cận Chi, đang giúp nghiên cứu sinh dưới quyền tôi sửa luận văn.
Tiếng “ting” từ điện thoại phá vỡ dòng suy nghĩ đang căng như dây đàn.
【Đến đón anh đi.】
Chỉ ba chữ ngắn gọn, chẳng giống phong cách mọi khi của anh.
Bình thường, Cố Cận Chi nói chuyện luôn rõ ràng đầu đuôi, chu đáo đến từng cảm xúc, sợ tôi hiểu lầm hay thấy phiền lòng.
【?】
Không lẽ lại là đám bạn chán đời của anh chơi trò “thật lòng hay thử thách” nữa?
【Vợ à, sắp cưới rồi, không đón chồng yêu một cái được à? Mấy người kia ai cũng được vợ tới đón cả rồi.】
Chồng?
Hình như… cũng gần rồi.
Từ sau khi về nhà tôi gặp bố mẹ, tiến độ kết hôn cũng tăng tốc rõ rệt.
Hai người sống cùng nhau, thay đổi là điều bình thường.
Thôi được, tôi thở dài một hơi.
Tắt máy tính, cầm lấy chìa khóa xe.
Hôm nay gió to, mưa lớn, lại liên tục gặp đèn đỏ.
Đến nơi thì đã trễ hơn một tiếng.
Tôi rũ nước mưa khỏi ô, đưa cho nhân viên giữ cửa, đi theo lễ tân lên tầng năm.
“Tôi tự đi được rồi.”
Cố Cận Chi có thói quen nhiều năm, mỗi lần đến đây ăn đều chọn căn phòng cuối cùng tầng năm.
Con đường này, tôi thuộc.
Khi tôi chuẩn bị gõ cửa bước vào thì nghe thấy bạn anh hỏi:
“Hôm nay trời mưa, ông không đi đón chị dâu tan làm à?”
Cố Cận Chi nhấp một ngụm rượu, giọng thờ ơ:
“Đón gì mà đón, cô ấy có mù đường đâu.”
Có người huýt sáo trêu:
“Ui chà, sắp cưới được rồi, không diễn nổi nữa à?”
Mấy người khác cũng hùa theo:
“Nghe nói tháng trước về ra mắt rồi, bao giờ tổ chức cưới vậy?”
Cố Cận Chi đặt mạnh ly rượu lên bàn, mặt đầy mất kiên nhẫn:
“Đám cưới gì chứ, để sau đi.”
Không khí trong phòng bỗng chốc im phăng phắc.
Thịnh Trác Nhiên không nhịn được, lên tiếng phá vỡ sự im lặng đầu tiên:
“Khoan, ông nói vậy là sao? Gì mà ‘để sau đi’? Bị đá à?”
Cố Cận Chi nhướng mày:
“Bao giờ mấy người thấy tôi bị đá chưa?”
Một giọng nữ vang lên, không thèm nể nang:
“Anh chưa từng có hứng thú với bất kỳ cô gái nào kéo dài hơn ba năm, cũng chưa từng theo đuổi ai quá ba tháng, lại càng chưa bao giờ nói chuyện hôn nhân với ai. Có quá nhiều điều anh chưa từng làm, nhưng tất cả đều vì Dư Bất Tầm mà phá lệ. Bây giờ bị cô ấy đá, cũng chẳng phải không thể.”
Cả căn phòng bật cười, trêu chọc Cố thiếu gia.
“Thôi đừng đùa nữa!” Thịnh Trác Nhiên nghiêm giọng ngăn mọi người lại, quay sang Cố Cận Chi:
“Rốt cuộc là sao? Bố mẹ nhà họ Dư không vừa mắt ông à?”
“Không.” Cố Cận Chi lại tặc lưỡi, chậm rãi đáp:
“Là tôi, bỗng nhiên không muốn cưới nữa.”
Ai nấy đều sửng sốt.
Thịnh Trác Nhiên nhếch môi cười:
“Ông thôi đi, đóa hoa cao ngạo đó ông theo đuổi ba năm trời, nỡ lòng nào buông?”
“Đóa hoa cao ngạo?”
Cố Cận Chi bật cười lạnh:
“Nếu mấy người thấy cách bố mẹ cô ta đối xử với cô ta, mấy người cũng sẽ giống tôi.”
“Giống gì cơ?”
“Giống như cảm thấy… cô ta chẳng có gì đặc biệt cả.”