Chương 3 - Câu Chuyện Chưa Kể Về Người Chồng Giấu Bí Mật

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bên trong có hơn một trăm tấm hình.

Đều là của một bé trai.

Từ lúc hai ba tuổi, cho đến bảy tám tuổi.

“Đây là… con anh?”

“Ừ.” Giọng anh rất nhỏ, “Cô ấy… cô ấy gửi cho anh định kỳ.”

Tôi lật xem.

Dưới mỗi ảnh là ảnh chụp màn hình đoạn chat.

“Chí Viễn, Tiểu Vũ biết đi rồi.”

“Chí Viễn, Tiểu Vũ vào mẫu giáo rồi.”

“Chí Viễn, Tiểu Vũ hỏi bao giờ ba đến thăm con.”

Tin nhắn gần nhất là hai tháng trước:

“Chí Viễn, Tiểu Vũ sốt, em không xoay sở nổi.”

Phía dưới là tin nhắn trả lời của Chu Chí Viễn:

“Anh đang đi công tác, về sẽ qua thăm con.”

Tôi đặt điện thoại xuống.

“Chu Chí Viễn.”

“Ừ.”

“Anh nói với tôi, anh không còn liên lạc với cô ấy.”

Anh cúi đầu.

“Vậy đây là không liên lạc?”

“Chỉ là… chỉ là chuyện liên quan đến con.”

“Chuyện liên quan đến con?” Tôi cười khẩy, “Chu Chí Viễn, anh biết không? Tuần trước con trai chúng ta bị sốt, tôi gọi cho anh, anh nói đang họp… rồi cúp máy.”

Sắc mặt anh càng thêm khó coi.

“Anh quan tâm săn sóc con của vợ cũ, còn con của chúng ta thì sao?”

“Anh không có…”

“Anh có.” Tôi cắt ngang, “Chu Chí Viễn, anh có. Anh chính là có.”

Tôi cầm lấy túi xách.

“Em đi đâu?”

“Đi làm.”

“Vãn Vãn…”

“Chu Chí Viễn, tôi cần bình tĩnh lại. Chuyện này… tối về nói sau.”

Tôi rời khỏi nhà.

Đi đến cổng khu chung cư, tôi gọi cho bạn thân – Trương Mẫn.

“Mẫn Mẫn, cậu có quen ai… có thể giúp tớ tra thông tin nhà đất không?”

“Sao thế?”

“Tớ muốn biết căn nhà của vợ cũ Chu Chí Viễn, rốt cuộc đứng tên ai.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

“Lâm Vãn, chẳng lẽ… cậu phát hiện gì rồi?”

“Ừ.”

“Má nó.” Trương Mẫn buông một câu chửi, “Tớ giúp cậu tra. Đợi chút.”

Tắt máy, tôi đứng bên vệ đường.

Gió xuân lướt qua se lạnh.

Tôi đang nghĩ một chuyện:

Nếu căn nhà đó thật sự đứng tên vợ cũ…

Vậy 480 ngàn trong 5 năm qua…

Là tôi thay cô ta trả khoản vay?

3.

Buổi chiều, Trương Mẫn nhắn tin đến.

“Tra được rồi. Nhà ở quận Triều Dương, diện tích 120 mét vuông, người đăng ký: Chu Mỗ Mỗ.”

Chu Mỗ Mỗ.

Tên của vợ cũ.

“Thông tin vay thì sao?”

“Trả góp 8500 tệ mỗi tháng, đã trả 6 năm. Người vay là Chu Mỗ Mỗ, nhưng có một người đồng trả.”

“Ai?”

“Chu Chí Viễn.”

Tôi nhìn chằm chằm màn hình.

Đồng trả nợ.

Nói cách khác, anh ta không chỉ là “giúp trả”, mà là người đồng vay hợp pháp.

“Còn gì nữa không?”

“Có. Nhà mua từ năm 2017, tiền đặt cọc 600,000. Nguồn tiền đặt cọc… đoán xem?”

“Sao?”

“Có một khoản chuyển khoản 300,000, người chuyển: Chu Chí Viễn.”

Tôi chết sững.

“Ba trăm ngàn?”

“Đúng. Tháng 3 năm 2017, Chu Chí Viễn chuyển 300,000 cho Chu Mỗ Mỗ, ghi chú: ‘tiền đặt cọc’.”

Năm 2017.

Khi đó họ còn chưa ly hôn.

Tôi thì… còn chưa quen Chu Chí Viễn.

“Lâm Vãn, cậu không sao chứ?”

“Không sao.”

“Hay là… đến chỗ tớ ngồi một lát?”

“Không cần. Tớ muốn ngồi một mình.”

Tắt máy, tôi ngồi ở ghế dài trước tòa nhà công ty.

Đầu óc rối bời.

Tiền đặt cọc 300,000.

Trả góp 8500 một tháng.

Đã trả 6 năm.

Nói cách khác, căn nhà mà Chu Chí Viễn và vợ cũ mua khi còn chung sống, tiền đặt cọc là do anh bỏ ra, trả góp cũng là anh trả.

Nhưng căn nhà… lại đứng tên vợ cũ.

Lúc ly hôn, vợ cũ “không lấy gì cả, chỉ lấy căn nhà”.

Ha.

Không lấy gì cả.

Chỉ lấy một căn nhà do anh ta bỏ tiền mua, do anh ta trả góp.

Tôi bật cười.

Người đi ngang nhìn tôi một cái.

Tôi cũng không biết mình đang cười gì nữa.

Có lẽ là đang cười bản thân mình ngốc thôi.

Kết hôn 5 năm, tôi cứ nghĩ mình lấy được một người đàn ông thật thà.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)