Chương 2 - Câu Cá Hay Là Hung Thủ

4

Không phải là “hình như”, tôi chắc chắn đã thấy cái vali đó ở đâu rồi!

Mặt bên có in hoa văn hình bông hoa, trông quen lắm!

Nghe tôi nói, Lục Minh Sơn cũng sững người, rồi lập tức nghiêm mặt lại:

“Thật sao? Vậy cô cố nhớ kỹ nhé, đây có thể là manh mối rất quan trọng cho vụ án.”

Tôi đương nhiên biết điều đó, nhưng càng cố nhớ thì ký ức lại càng mơ hồ.

Suy nghĩ một lúc lâu mà đầu óc vẫn như nồi cháo loãng.

Thấy thế, Lục Minh Sơn lấy điện thoại ra: “Thế thì để lại phương thức liên lạc trước đi, sau này nhớ ra thì liên hệ tôi ngay.”

Tôi liên tục gật đầu, rồi trao đổi số điện thoại với anh ấy.

Lục Minh Sơn nhìn tôi hỏi: “Cô tên gì?”

Tôi đáp: “Tôi họ Ôn, Ôn Niên.”

“Được rồi.” Lục Minh Sơn nhìn tôi, thở ra một hơi, “Muộn rồi, để tôi đưa cô về trước. Mai cô đến cục cảnh sát làm bản tường trình.

Còn cái vali đó, tối nay về nhà cô nhất định phải nhớ lại cho kỹ.”

Tôi vẫy tay: “Không sao đâu, tôi tự lái xe đến mà, tự về cũng được.”

Nhưng Lục Minh Sơn rất kiên quyết: “Muộn thế này rồi, một cô gái đi một mình không an toàn. Xe cô để đồng nghiệp tôi lái về giúp.”

Đã nói đến mức này, tôi cũng ngại từ chối thêm.

Thầm nghĩ anh chàng này không những đẹp trai mà còn tốt bụng, trong lòng thấy hớn hở leo lên xe.

Trên đường về, ban đầu tôi còn trò chuyện lặt vặt với Lục Minh Sơn, nhưng về sau buồn ngủ quá nên chẳng buồn nói nữa, chỉ dựa vào cửa xe suy nghĩ về hoa văn trên cái vali.

Hoa văn hình bông hoa đó quen lắm, rốt cuộc là tôi đã thấy ở đâu…

Khoan đã!

Chiếc xe phanh gấp một cái, tôi chưa kịp phản ứng liền đập người về phía trước, bị dây an toàn siết đến tức ngực.

“Sao vậy?” Tôi xoa ngực, bừng tỉnh hỏi.

“Đến khu nhà cô rồi.” Lục Minh Sơn chỉ về chỗ chắn phía trước, “Tôi vào ghi danh, rồi đưa cô tới tận cửa nhà.”

Tôi định nói không cần phiền thế, chỉ mấy bước chân thôi, nhưng Lục Minh Sơn đã hạ cửa kính, chào hỏi bảo vệ và nhanh chóng làm xong thủ tục.

“Cũng… khá có trách nhiệm với dân đấy chứ…” tôi lẩm bẩm.

Lục Minh Sơn nghe vậy chỉ cười: “Nên làm mà.”

Chẳng mấy chốc xe đã đến trước chung cư, tôi tháo dây an toàn ra:

“Cảm ơn anh nhé, Lục sir. Anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”

Lục Minh Sơn nhìn tôi, ánh mắt có chút khó diễn tả:

“Không có gì. Nhớ mai đến cục cảnh sát đấy.”

Tôi gật đầu lia lịa: “Tôi biết rồi.”

Nhưng Lục Minh Sơn vẫn chưa mở cửa xe, lại lặp lại một lần nữa:

“Nhất định phải đến.”

Tôi thầm nghĩ: Tôi có bị mất trí nhớ đâu mà phải dặn tới dặn lui thế này.

Nhưng bị ánh mắt sâu thẳm của anh ấy nhìn chằm chằm, lời định nói lại bị tôi nuốt vào.

“Nhất định tôi sẽ đến.”

Dường như đến lúc đó anh ấy mới hài lòng, mở khóa cửa xe cho tôi xuống.

Về đến nhà, tôi tắm rửa, dọn dẹp đủ thứ, xong xuôi thì trời cũng gần sáng.

Tôi dựa vào ban công lau tóc, cố chống lại cơn buồn ngủ trong lúc đợi máy giặt xong.

Vô tình liếc xuống dưới lầu, tôi thấy một chiếc xe vô cùng quen mắt.

Đó chẳng phải xe của Lục Minh Sơn sao?

Sao anh ấy vẫn chưa rời đi?

5

Mang theo thắc mắc, tôi cầm điện thoại gọi cho Lục Minh Sơn.

Anh ấy bắt máy rất nhanh.

“Sao anh còn chưa đi vậy?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Đầu dây bên kia khựng lại một chút, giọng điệu lập tức có gì đó lạ lạ:

“Cô đang theo dõi tôi à?”

Tôi bất lực: “Tôi chỉ đang phơi đồ thì tình cờ thấy xe của anh thôi, ai thèm theo dõi—”

Khoan đã.

Nói đến đây, tôi chợt nhận ra điều gì đó, cứng họng:

“Là anh đang theo dõi tôi thì có?”

“Không có.” Lục Minh Sơn không thừa nhận, “Xe tôi hết xăng rồi, chắc không chạy nổi về cục, đang đợi đồng nghiệp đến đón.”

Lời anh nói thật giả thế nào tôi cũng lười đoán, chỉ vội giải thích cho mình:

“Không cần phải theo dõi tôi đâu, thiệt tình là lãng phí nguồn lực cảnh sát, tôi chỉ là một dân câu cá vô tội.”

Dường như Lục Minh Sơn bật cười khẽ một tiếng, không nói đúng hay sai, chỉ hỏi:

“Cô nghĩ ra gì thêm về cái vali chưa?”

Tôi ngáp một cái:

“Chưa, A sir, giờ tôi buồn ngủ đến mức đầu óc đơ luôn rồi, thật sự không nghĩ ra thêm gì.”

Lục Minh Sơn “ừm” một tiếng:

“Vậy cô nghỉ ngơi đi, ngủ dậy rồi nói sau.”

Nghe giọng anh, tôi đoán anh còn chưa định rời đi, thấy vừa bất lực vừa buồn cười, liền mặc kệ tất cả mà nói luôn:

“Anh ở dưới đó thì nhìn thấy được cái gì chứ, khu tôi có tận bốn cửa ra vào. Nếu anh thật sự muốn theo dõi thì cứ lên phòng tôi mà ngồi luôn cho rồi.”

Đầu dây bên kia có vẻ đã nhận ra giọng tôi có phần châm chọc, nhất thời không đáp lại.

Tôi tưởng anh không nói gì, đang định cúp máy thì đột nhiên nghe thấy giọng anh vang lên:

“Có lý đấy.

Vậy giờ tôi lên, cô ở phòng mấy trăm mấy?”

6

Hả?

Ý tôi là vậy sao?

Vừa lúc tôi đang hối hận vì lỡ lời quá đà, Lục Minh Sơn lại cười:

“Đùa thôi, đồng nghiệp tôi tới rồi. Cô nghỉ sớm đi, tôi đi đây.”

Cúp máy xong, tôi vẫn đứng ở ban công nhìn xuống, quả nhiên chẳng mấy chốc đã thấy mấy người cảnh sát từng cùng phá án xuất hiện dưới lầu.

Lục Minh Sơn cũng xuống xe, đi theo họ về phía cổng khu nhà.

Nhưng đi được vài bước, anh bỗng khựng lại, rồi quay đầu.

Ánh mắt chuẩn xác đến đáng sợ, nhìn thẳng về hướng ban công tôi đang nấp.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tim tôi như thót một cái.

Tự dưng có cảm giác như vừa làm chuyện xấu bị bắt quả tang.

Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Lục Minh Sơn:

[Gió ở ban công to lắm, nghỉ sớm đi nhé.]

Tôi ngẩng đầu nhìn lại thì thấy bên dưới đã không còn ai.

Có vẻ như lần này họ thật sự rời đi rồi.

Chẳng lẽ… đúng là không phải đến giám sát tôi?

Tôi gãi gãi đầu, não đang ngái ngủ cũng chẳng buồn suy nghĩ thêm nữa, vội vàng phơi nốt quần áo rồi leo lên giường ngủ.

Lúc tỉnh dậy thì đã hơn mười giờ sáng.

Lục Minh Sơn gửi tin từ lúc tám giờ, nhắc tôi có thời gian thì tới cục làm bản tường trình.

Tôi lười biếng nhắn lại một tiếng “Được~”, còn định lăn lộn trên giường thêm chút nữa thì chuông điện thoại đã vang lên.

“Dậy chưa?”

Tôi ngáp một cái:

“Lục sir, anh xem tôi là nghi phạm à, giám sát kỹ thế.”

“Yên tâm, tôi không chạy đâu, nhất định sẽ đến, anh không cần suốt ngày nhắc đâu.”

Lục Minh Sơn cười khẽ, nghe có vẻ bất đắc dĩ:

“Không phải vậy. Tôi chỉ muốn báo cô biết là gần cục cảnh sát đang sửa đường, xe hơi rất dễ kẹt. Nếu cô chuẩn bị xong, tôi có thể đến đón.”

Ơ… chẳng lẽ nãy giờ tôi hiểu lầm anh thật?

Tôi vò đầu bứt tai một hồi, mới thốt ra một câu:

“Vậy… anh đón kiểu gì? Tôi bị say xe buýt đấy.”

Lục Minh Sơn khẽ cười:

“Không phải xe buýt đâu. Chờ tôi một lát.”

Anh đến rất nhanh, chưa đầy hai mươi phút đã gọi tôi xuống nhà.

Tôi còn mơ hồ nghe được tiếng gió bên kia điện thoại, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ anh cưỡi kiếm bay đến sao? Gió mạnh ghê!

Vừa xuống lầu, từ xa đã thấy một chiếc mô-tô màu đen lao tới, người lái toàn thân đồ đen, nón bảo hiểm đen, ngầu muốn xỉu!

“Ôn Niên.”

Chiếc xe dừng lại ngay trước mặt tôi, người lái tháo mũ bảo hiểm, lộ ra gương mặt đẹp trai của Lục Minh Sơn.

Anh nhướng mày nhìn tôi, ngón tay khẽ ngoắc:

“Lại đây.”