Chương 4 - Cậu Ấy Là Hoa Quỳnh Nở Giữa Bóng Tối
Trì Dã có biết rằng nếu tôi không thích cậu ấy đến vậy, hoặc nếu tôi không kìm nén suy nghĩ điên rồ của mình, thì cậu ấy sẽ nguy hiểm thế nào không!
Tôi muốn từ chối cậu ấy, vì tôi sợ mình sẽ không thể kiềm chế được bản thân mà làm điều gì đó với cậu ấy.
Nhưng cơ thể tôi lại không chịu nghe lời, đã nhanh chóng gật đầu ngay lập tức.
Trì Dã cứ để mặc tôi nắm tay cậu.
Khi đi ngang qua một hiệu thuốc, cậu bước vào và mua một lọ kem trị bầm tím.
Hiện tại tôi đang sống trong một căn hộ nhỏ, là nơi bố tôi mua trước khi tôi chuyển trường.
Chỉ cách trường học năm phút đi bộ, nhưng khu chung cư lại rất tốt.
Trì Dã nhìn quanh căn hộ của tôi một lúc. Khi tôi không để ý, cậu khẽ nhướn mày:
“Cậu ở đây à?”
17
Tôi nhìn lướt qua căn hộ chỉ rộng khoảng 100 mét vuông của mình.
Có chút ngại ngùng.
“Đừng chê nhỏ nhé. Cuối tháng sau thi đại học rồi. Đến lúc chúng ta đỗ cùng một trường đại học, sẽ chuyển sang căn 200 mét vuông được không?”
Trì Dã tò mò hỏi tôi:
“Cậu định thi trường nào?”
“Thanh Bắc. Mà này, điểm cậu thế nào? Nếu không ổn, để tôi kèm cậu học.”
Nghe xong, ánh mắt Trì Dã có vẻ như không biết nên nói gì.
“Cậu chắc chắn à? Cậu định kèm tôi học thật sao?”
Hiển nhiên là cậu ấy đang xem nhẹ tôi.
Tôi đắc ý hừ một tiếng.
“Tuần sau thi thử tỉnh xong, cậu sẽ biết tôi giỏi đến mức nào.”
Nghe vậy, đôi mắt đào hoa của Trì Dã hiện lên chút ý cười.
“Ừ, tôi chờ được nhìn cậu bằng con mắt khác.”
Trì Dã bảo tôi ngồi xuống, sau đó bóp kem thuốc ra, cẩn thận thoa nhẹ lên mặt tôi.
Cậu chớp mắt đôi lần, giống như cánh bướm vỗ nhẹ, khiến tôi không thể rời mắt.
“Hạ Hạ…”
Giọng nói trầm khàn của Trì Dã kéo tôi trở về thực tại.
Lúc này tôi mới nhận ra, tay tôi từ lúc nào đã vuốt dọc theo đuôi mắt cậu ấy.
Cả người tôi cũng đã đến rất gần gương mặt cậu.
Tôi nhìn đôi môi gần trong gang tấc của cậu, hít một hơi thật sâu, rồi cười gượng lùi lại.
“Cậu hình như khô môi rồi. Có khát không, tôi rót nước cho cậu.”
Tôi vội đứng dậy định đi, nhưng Trì Dã giữ lấy tay tôi.
Cậu ngước nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm.
Không nói lời nào.
Ngay khi tôi định hỏi, cậu buông tay tôi ra.
“Đi đi.”
Khi tôi đi rót nước, tôi hít thở sâu vài lần.
Tôi cảm thấy mình quá nguy hiểm. Vừa rồi suýt nữa không kiểm soát được, muốn làm đỏ ửng làn da trắng mịn của Trì Dã.
Muốn cậu ấy dùng đôi mắt đẫm nước mà trách móc tôi.
Tôi sợ nếu cậu ấy ở lại lâu hơn, tôi sẽ không che giấu nổi bản chất của mình.
Chỉ còn cách bảo cậu về trước.
18
Do vị trí trong kỳ thi thử cấp tỉnh được sắp xếp hoàn toàn ngẫu nhiên, tôi được chuyển đến một tòa nhà khác để làm bài.
Khi còn hai môn thi cuối cùng, Phương Nhã xuất hiện ở cửa phòng thi.
Nhìn thấy tôi, cô ta thì thầm nói gì đó với cô bạn đi cùng.
Cô bạn đó bất ngờ lao tới, giật lấy hộp bút của tôi rồi bỏ chạy.
Phương Nhã nở nụ cười đắc thắng với tôi.
Tôi thấy vậy cũng chẳng đứng dậy, bởi dù có đuổi theo cũng chưa chắc bắt được.
Tôi vẫn điềm tĩnh ngồi yên.
Khi phát đề thi, tôi nhờ giám thị cho mượn bút.
Nhưng trong lòng tôi bắt đầu thấy phiền.
Tôi dự định sau khi thi xong, sẽ “nói chuyện” với Phương Nhã.
Cuối cùng, kỳ thi kéo dài ba ngày cũng kết thúc.
Chiều hôm ấy, Trì Dã nói có việc phải đi trước. Tôi cũng vừa khéo muốn gặp Phương Nhã một chút.
Từ lâu tôi đã biết, Phương Nhã và đám bạn thường thích đến con hẻm phía sau trường để hút thuốc.
Tôi lấy ra mấy món đồ nghề đã lâu không dùng, rồi chậm rãi đi tới hẻm đó.
Trong đầu đã sẵn sàng kịch bản để “nói chuyện” với Phương Nhã sao cho cô ta không bao giờ dám xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Còn vài bước nữa là đến chỗ rẽ, tôi đang định bước qua.
“Á! Đau quá! Đừng mà!”
Một tiếng hét thảm bất ngờ vang lên, làm tôi giật bắn mình.
Nghe tiếng kêu này quen thuộc, sao nghe giống Phương Nhã quá vậy?
Tôi tò mò thò đầu nhìn thử.
Cảnh tượng trước mắt suýt nữa làm tôi trợn tròn mắt.
19
Khuôn mặt lúc nào cũng ngoan ngoãn điềm tĩnh của Trì Dã giờ đây lại ngỗ nghịch đến lạ thường.
Cậu nở một nụ cười tà ác, từng bước nghiền ngón tay của Phương Nhã dưới chân.
Giống như một kẻ “văn nhã” nhưng đầy nguy hiểm, cậu nhả một hơi khói thuốc, từ trên cao nhìn xuống Phương Nhã nói:
“Lão tử ngay cả một sợi tóc của cô ấy cũng không nỡ tổn thương. Mày dựa vào cái gì mà dám tát mặt cô ấy?”
Chu Tử Khải đứng cạnh cũng phải lắc đầu.
“Phương Nhã, cậu nói xem, sao tự dưng lại đi chọc vào Dương Hạ Hạ làm gì?”
Phương Nhã phát điên, gào lên:
“Trì Dã, Dương Hạ Hạ chỉ là một con hề rách rưới, dựa vào cái gì lọt được vào mắt anh! Tôi mới là người xứng đáng với anh nhất!”
Trì Dã cười lạnh một tiếng.
“Cậu thì là cái thá gì? Trong mắt tôi, cậu còn không bằng một con chó đi ngang qua bên đường.
“Phương Nhã, nếu cậu còn dám động vào một sợi tóc của Hạ Hạ, tôi sẽ phế luôn đôi tay của cậu. Đừng bắt tôi phải lặp lại lần thứ hai. Hiểu chưa?”
Nói xong, Trì Dã ra hiệu bằng ánh mắt cho Chu Tử Khải.
Chu Tử Khải không nhịn được phải lên tiếng:
“Phương Nhã, cậu cũng bớt tự dát vàng lên mặt mình đi. Bố cậu chẳng qua chỉ là một cổ đông nhỏ trong công ty nhà họ Trì. Cậu thực sự nghĩ mình là nhân vật lớn sao? Với vị trí của Trì Dã trong giới quyền quý ở Bắc Kinh, cậu thậm chí không đủ tư cách đứng trước mặt cậu ấy.”
Chu Tử Khải buông Phương Nhã ra, quay người bỏ đi.
Phương Nhã lúc này đang quỳ dưới đất, tay đỏ sưng, còn in rõ dấu giày.
Cô nghiến răng ken két, không cam tâm mà lầm bầm:
“Dương Hạ Hạ, tôi không bỏ qua cho cậu đâu!”
Tôi mỉm cười bước đến trước mặt cô ta, nắm lấy tóc cô kéo lên.
Bắt cô phải nhìn thẳng vào tôi.
Giọng tôi lạnh lẽo, hỏi cô ta:
“Cậu nói xem, định không bỏ qua cho tôi thế nào?”
Phương Nhã nhìn thấy dụng cụ trong tay tôi, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
“Cậu… cậu chính là người phụ nữ điên mà gần đây cả Bắc Kinh đang đồn thổi!”
20
Tôi ghé sát vào tai Phương Nhã thì thầm một câu.
Cô ta cuối cùng gần như bò lăn mà chạy, cứ như sau lưng có ma đuổi theo vậy.
Tôi tin rằng từ nay về sau, mỗi lần gặp tôi, Phương Nhã chắc sẽ ước gì có thể tránh mặt từ xa.
Trên đường về nhà, trong đầu tôi cứ không ngừng nghĩ về nét mặt ngỗ nghịch, ngạo mạn của Trì Dã.
Cậu ấy và Trì Dã “cây tơ hồng” mà tôi từng biết hoàn toàn như hai người khác nhau.
Về đến nhà, tôi nhớ lại lời của Chu Tử Khải.
Lập tức hỏi cô bạn thân của mình:
【Bắc Kinh có người tên là Trì Dã, cậu biết không?】
Bạn thân nhanh chóng trả lời:
【Cậu nói đến Trì Dã, thái tử gia điên khùng nổi danh trong giới quyền quý Bắc Kinh? Sao vậy, cậu phá phách chán rồi, giờ muốn đấu tay đôi với người ta à?】
Tôi ngay lập tức cảm thấy hứng thú.
【Cùng nổi danh với mình? Ý là sao?】
Bạn tôi chẳng bao lâu đã trả lời:
【Cậu đúng là… Bình thường ngoài việc nghịch ngợm những thứ kỳ quặc ra, chẳng để ý gì khác. Chuyện gì cũng như nước đổ lá khoai!
【Trước khi cậu chuyển trường, không phải tôi đã kể rồi sao? Bắc Kinh có một tiểu công chúa nhà họ Trì, từng bị một tên biến thái theo dõi, dụ vào tòa nhà bỏ hoang định làm chuyện bậy bạ, cuối cùng bị cậu tra tấn đến không ra hình người.
【Tiểu công chúa đó chính là em gái ruột của Trì Dã, nhỏ hơn cậu ta 11 tuổi. Cậu biết tên biến thái đó sau này ra sao không? Mấy dụng cụ gây án, Trì Dã đã giẫm nát tại chỗ!
【Lúc đó cậu còn đang mải nghịch mấy thí nghiệm của mình, nghe xong chỉ hừ hừ gật đầu bảo đáng đời. Ai ngờ cậu nghe xong mà chẳng nhớ được câu nào!
【Cậu chắc chắn không biết, Trì Dã nổi tiếng cỡ nào! Cậu ta hành sự không kiêng nể, ai chọc giận cậu ta, cuối cùng cũng phải quỳ xuống cầu xin được tha thứ. Nhưng không ai biết cậu ta dùng thủ đoạn gì mà khiến tất cả đều sợ đến tái mặt.】
Tôi thực sự không ngờ, Trì Dã lại là một người như vậy.
Nhưng tại sao tôi không hề thất vọng, ngược lại, toàn thân lại run rẩy, phấn khích như thể vừa gặp được một đối thủ ngang tài ngang sức.
21
Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Trì Dã.
Khi đó, tôi tưởng Chu Tử Khải đang ép cậu hút thuốc.
Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là Chu Tử Khải đưa thuốc cho Trì Dã, có lẽ vấp một chút, đứng không vững nên hoảng loạn kéo cổ áo sơ mi của cậu.
Tình cờ cảnh đó bị tôi nhìn thấy.
Trì Dã chắc cảm thấy bị tôi hiểu nhầm là “cây tơ hồng” thật mới lạ, thế là nhân cơ hội giả làm “thỏ trắng” trước mặt tôi.
Tôi biết chắc mình đoán không sai.
Dù sao thì, kẻ điên hiểu rõ kẻ điên.