Chương 4 - Cáo Trắng

14.

Việc Tống Uyển Nhu làm ầm ĩ về thân thế của Thái tử trong ngự hoa viên đã nhanh chóng lan truyền khắp lục cung.

Không rõ từ khi nào, có tin đồn rằng Thái tử sinh ra không đủ tháng và có thể không phải là con ruột của Bệ hạ.

Đêm hôm đó, sau khi ra khỏi cung của Thái hậu, Nhàn Quý phi đã treo cổ tự vẫn.

Thái hậu nói giữa Nhàn Quý phi và Thái tử, chỉ có thể giữ lại một người.

Nhàn Quý phi không biết những tin đồn đó và cái chết của bà đều do Thái hậu tính toán.

Chỉ khi bà chết, Thái tử mới có thể hoàn toàn trở thành quân cờ để Thái hậu đoạt quyền.

Nhàn Quý phi thật sự là một người đáng thương.

Thái hậu đã để cho một nhi tử khác của bà ta là Lương vương hủy hoại sự trong trắng của Nhàn Quý phi.

Sau đó dùng tính mạng của toàn bộ gia tộc họ Tạ để uy hiếp bà ấy.

Thái hậu đã lôi kéo thế lực cho mình từ triều đại trước.

Bà ta là một người phụ nữ đầy mưu mô và tham vọng.

Năm ấy, chính bà ta là người ham mê thế lực của Tạ gia, sai nhi tử của mình tiếp cận đích trưởng nữ của Tạ gia, sau đó lợi dụng Tạ gia để bước lên ngôi vị.

Bà ta cùng Hoàng đế đều giống nhau, vì quyền thế mà coi tất cả mọi người đều là đá lót đường.

Bọn họ đều đáng chết như nhau.

Ta đặt một con dao găm đẫm máu trước cung của Nhàn Quý phi.

Vết máu trên con dao găm thuộc về Lương vương, ngày mai tin tức về cái chết của ông ta sẽ được truyền vào kinh.

Ông ta là tiểu nhi tử được Thái hậu thương yêu nhất.

Nếu không phải bị Thái hậu nuôi lớn đến mức vô dụng, ông ta đã là người ngồi trên ngai vàng.

Về việc Lương Vương chết, chúng ta đương nhiên đổ lỗi cho Hoàng đế.

15.

Rạng sáng, ánh mặt trời sáng hơn một chút, trên bầu trời xuất hiện một vệt màu đỏ như máu.

Được người của Tạ gia hộ tống, Ôn Phù đưa tiểu Thái tử và ta đi tới một nơi đã hoang phế là Xuân Hoa cung.

Hơn chục người bảo vệ chúng ta đều rất tài giỏi, họ từng là lính dưới trướng huynh trưởng của Hoàng hậu, Tạ tướng quân.

Người thiếu niên dẫn đầu giữ chặt cổ tay ta bằng một tay và tay kia cầm kiếm.

Hắn có mùi rất đặc biệt, như sương sớm đọng trên lá thông.

Ta nhận ra hắn ngay lập tức.

Ta rút con dao găm từ thắt lưng ra định đâm hắn thì bàn tay giữ cổ tay ta của hắn bất ngờ siết chặt, cả người hắn nghiêng về phía trước ta.

Hơi thở lạnh lẽo hòa lẫn với mùi máu tươi quanh quẩn giữa hơi thở của ta.

Hắn nhìn xuống ta và nói khẽ: "Công chúa, hãy cẩn thận."

Ta ngước mắt lên thì thấy một mũi tên cắt qua ống tay áo của hắn và rơi xuống mặt đất.

Mũi tên vừa rồi dường như đã suýt trúng vào cổ ta.

Ta cất con dao găm đi.

Quên đi, loài cáo chúng ta tuy thù dai nhưng cũng có lòng biết ơn.

Ta nhìn hai dấu vết mờ nhạt trên mặt hắn và nhớ lại quá khứ.

Hắn tên là Tạ Du Phong, là con trai của Tạ tướng quân.

Lúc đó hắn vẫn là một đứa trẻ bảy tuổi, còn ta vẫn là một con cáo trắng, bị hắn bắn một mũi tên vào chân và ôm đến trước mặt Hoàng hậu nương nương.

"Cô cô, con cáo này vừa đủ để làm khăn quàng cổ."

Hoàng hậu nương nương đón nhận ta một cách cẩn thận, không những không biến ta thành một chiếc khăn quàng cổ mà còn nuôi dưỡng ta.

Tạ Du Phong đi vào cung Xuân Hoa, ăn điểm tâm trên tay, chỉ vào ta hỏi:

“Cô cô, sao người chưa dùng nó làm thành khăn quàng cổ vậy, tuyết sắp rơi rồi."

Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng nói: “Nó đẹp như thế, cô cô không nỡ.”

Tạ Du Phong nhét hết điểm tâm vào miệng, lẩm bẩm: “Làm thành khăn quàng cổ sẽ càng đẹp hơn.”

Hoàng hậu dùng khăn tay lau vụn bánh khỏi miệng hắn và nói: "Nó ngoan hơn cả cún con, con muốn vuốt ve nó thử không?"

Tạ Du Phong gật đầu, lại gần ta, khi hắn vừa đưa tay định sờ đầu ta, trên mặt đã bị vẽ ra hai vết máu.



Tạ Du Phong hộ tống chúng ta đến cung Xuân Hoa rồi mới buông tay ta ra.

Hắn mang một lá thư cho Ôn Phù.

Khi Ôn Phù cầu cứu Tạ gia, bà ấy đã tiết lộ thân phận thực sự của mình.

Cha của Tạ Nhàn nhận bà làm nghĩa nữ, với mối quan hệ này, trách nhiệm chăm lo cho Thái tử sau này đương nhiên sẽ thuộc về bà ấy.

"Ôn Phù cô cô, cảm ơn người đã báo thù cho cô cô con."

Ôn Phù quay đầu nhìn cung Xuân Hoa, giọng nghẹn ngào nức nở:

"Ta luôn coi Hoàng hậu nương nương là tỷ tỷ thân yêu nhất của mình và đây là điều ta nên làm."

Ta nhìn theo ánh mắt của bà ấy và tầm nhìn của ta dần dần mờ đi.

Tạ Du Phong nhìn vào mắt ta, mặt mày sáng sủa có chút rối rắm, thản nhiên hỏi ta:

"Công chúa thì sao? Tại sao Công chúa lại muốn giúp chúng ta?"

16.

Trong cuộc đảo chính này, cuối cùng Hoàng đế đã thắng.

Trước khi chết, Thái hậu mỉm cười và kể cho ông ta nghe về thân thế của Thái tử.

Với tình trạng thân thể của Hoàng đế, ông ta sẽ không thể có con nối dõi.

Trong triều tình thế hỗn loạn, Thái hậu tin chắc ông ta sẽ không giết Thái tử, Thái hậu nói rằng mình vẫn là người chiến thắng cuối cùng.

Lần cung biến này đôi bên cùng tổn thất, người thắng ở đâu cơ chứ?

Mấy tháng sau, giặc ngoài nhân cơ hội này xâm chiếm biên giới, yêu cầu ta đi hòa thân để dẹp yên chiến tranh.

Từ bắt đầu triều đại tới nay, để thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với nước ngoài, việc Công chúa đi hòa thân là điều bình thường.

Nhưng Hoàng đế coi ta là con ruột duy nhất của mình và dù thế nào đi chăng nữa cũng giữ ta ở lại bên người.

Ông ta thà nhường lãnh thổ cầu hòa còn hơn để ta đi hòa thân.

Tạ Du Phong nói, những vùng lãnh thổ đó được các tướng sĩ bảo vệ bằng máu và mạng sống, không thể từ bỏ được.

Hắn xé đùi gà nướng trước mặt ra và đưa cho ta.

Ta nhận lấy, cắn một miếng rồi bối rối nói:

“Vậy ta đi hòa thân là được.”

Hắn nhìn đôi má phồng lên của ta, khóe môi mỉm cười:

"Ta sẽ không để ngươi đi hòa thân, ngươi nên được tự do."

Điểm khác biệt lớn nhất giữa Tạ Du Phong và ta là hắn không sợ chết.

Không lâu sau, hắn dẫn quân xuất chinh.

Triều đình hiện tại, từ triều thần đến Hoàng đế, đều là những kẻ mưu mô, lục đục với nhau và đùa giỡn chính trị.

Lâu lắm rồi mới có người như Tạ Du Phong xuất hiện.

Quốc khố thiếu hụt, quân nhu bị hư hỏng nghiêm trọng, Tạ gia quân phải mất mấy tháng mới gian nan đánh bại được kẻ thù.

Tin tức về cái chết của vị thiếu niên tướng quân cũng từ biên quan truyền đến.

Hoàng đế giả vờ rơi vài giọt nước mắt và ra lệnh xây sửa nghĩa trang cho Tạ gia.

Ôn Phù cho ta xem bức thư cuối cùng Tạ Du Phong gửi về nhà.

Lúc này ta mới nhận ra rằng thì ra hắn cũng sợ chết.

Trong thư hắn nói rằng hắn sợ chết, nhưng không sợ hy sinh trong trận chiến, vì cái chết của hắn có thể bảo vệ được rất nhiều người.

Nhưng năm nay hắn mới mười chín tuổi, còn trẻ như thế.

Ta chỉ cảm thấy hắn thật khờ.

Ta qua loa lau nước mắt trên mặt, nói với Ôn Phù: “Đáng lẽ con nên nói với hắn rằng con là một con cáo, đưa con đi hòa thân là ổn rồi.”

Ôn Phù nói với ta rằng Tạ Du Phong đã nhận một đạo sĩ là sư phụ khi mới 8 tuổi, chắc hẳn hắn biết ta là một con cáo.

Chẳng trách hắn biết ta thích ăn đùi gà.

17.

Hoàng đế lâm bệnh nặng.

Mọi người đều biết ông ta sẽ không qua khỏi mùa xuân này.

Ông ta chỉ có thể bất lực nhìn quyền thế mà ông ta âm mưu đoạt được trong phần lớn cuộc đời mình tuột khỏi kẽ tay.

Nhưng ông ta vẫn không bỏ cuộc.

Ông ta nằm trên giường, miệng còn ho ra vết máu, nói với ta bằng giọng khàn khàn và yếu ớt:

"Chiêu Dương, trẫm sẽ giết chết đứa con hoang đó, phong con làm nữ đế."

Ông ta biết cuộc đời của mình sắp kết thúc, ông ta nhìn tấm rèm giường long phụng được thêu bằng tơ vàng với đôi mắt trống rỗng, chỉ đạo ta làm lễ tang:

"Sau khi lên ngôi, con hãy nhớ chôn cất trẫm và Hoàng hậu cùng nhau. Đời này trẫm nợ nàng, kiếp sau trẫm sẽ trả cho nàng."

Ông ta nhìn ta, đôi mắt đục ngầu sửng sốt một lúc, khàn giọng hỏi ta:

"Con rõ ràng không phải nữ nhi của Chỉ Nhân, sao con giống nàng ấy quá vậy?"

"Ông sẽ không bao giờ gặp lại Hoàng hậu nữa, bởi vì người như ông sẽ không có kiếp sau." ta nghiêng người nhìn ông ta, cười đến mức mặt mày nhòn nhọn, y hệt một con cáo, "Bởi vì ta không phải là Công chúa Chiêu Dương, ta chỉ là con cáo trắng được Hoàng hậu nuôi dưỡng mà thôi, ta tới để lấy mạng ông.”

Hoàng đế sắc mặt sửng sốt trong giây lát, đôi môi tái nhợt bắt đầu run rẩy.

Khi còn trẻ, ông ta không tin vào ma quỷ và thần thánh, nhưng bây giờ ông ta lại tin không chút nghi ngờ.

Chỉ có ông ta và ta trong tẩm điện rộng lớn, ngay cả những cuộc trò chuyện của chúng ta cũng bị vang vọng.

"Trước khi Hoàng hậu băng hà, cung Xuân Hoa cũng lạnh lẽo hoang vắng như thế này."

“Nhưng bà ấy có ta và Ôn Phù ở bên cạnh, còn giờ đây ông chẳng có gì, không có quyền lực, không có huyết thống.”

"Không, ông còn có Tống Quý phi."

Ta đột nhiên dừng lại, nhìn ông ta rồi mỉm cười: “Trước đây ông nghe lời yêu đạo, để lấp đầy cơ thể trống rỗng của mình, ông phải uống máu thiếu nữ để tẩm bổ. Đoán xem ông đã uống gì trong nhiều năm như vậy?"

Hoàng đế nhìn ta bất lực và lẩm bẩm điều gì đó không mạch lạc.

Ta tiếp tục nói: “Cơ thể của Tống Uyển Nhu cực kỳ độc, mỗi ngày bà ta chảy rất nhiều máu. Ông đã uống hết số máu đó, ngay cả vũng máu loãng mà bà ta biến thành sau khi chết cũng bị ông uống cạn…”

Ta không khỏi cười lớn: “Đúng là một đời một kiếp một đôi, chết cũng không rời xa.”

Hoàng đế trợn to hai mắt, sau đó che miệng lại, bắt đầu ho ra máu dữ dội.

Máu chảy ra từ kẽ ngón tay, không rõ là của ông ta hay của Tống Quý phi .

Ông ta hét vào mặt ta: "Yêu quái, ngươi là đồ yêu quái..."

Ông ta uống nhiều máu người như vậy mà còn gọi ta là yêu quái?

Cuối cùng, ông ta bất lực nhìn bàn tay ta biến thành móng vuốt cáo xé rách da người.

Một con cáo trắng từ trong nhảy ra, thoải mái chạy ra ngoài điện.

Hoàng đế đã gặp ác mộng trong nhiều năm, hôm nay ông ta phát hiện ra rằng những cơn ác mộng đó đã trở thành sự thật.

Ông ta mở to mắt và bị dọa đến chết.

Phiên ngoại:

Với sự ủng hộ của Tạ gia, Ôn Phù trở thành Thái hậu và buông rèm chấp chính.

Tiểu Thái tử lên ngôi trở thành Hoàng đế mới.

Triều đình trong sạch và thế giới hòa bình.

Hoàng hậu không còn là Hoàng hậu, bà cũng không được truy phong là Thái hậu.

Bà được chôn cất tại nghĩa trang gia đình họ Tạ, và tên của bà - Tạ Chỉ Nhân - được khắc trên bia mộ.

Bà lại trở thành người phụ nữ tốt nhất thế gian.

Trong lễ Thanh Minh, khi Thái hậu đưa Thái tử đi thăm lăng mộ, bà nghe được từ người canh giữ nghĩa trang rằng cáo trắng thường xuất hiện trong nghĩa trang.

Bà ấy chợt nhớ tới lời Tiểu Cửu từng nói, nàng không muốn trở thành người, làm người quá mệt mỏi nên nàng biến lại thành cáo.

Bà ấy tỉnh táo lại và nói với người canh gác nghĩa trang: “Cáo trắng có linh tính. Nếu gặp lại nó, hãy cho nó một chiếc đùi gà, nó sẽ phù hộ cho ngươi cả đời bình yên.”

Sau đó, một ngôi miếu Linh hồ nhỏ được xây dựng trong nghĩa trang Tạ gia, hương khói không ngừng.

(Hết)