Chương 18 - Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”

 

Nguyên chủ không có một chút phàn nàn nào với cách phân chia di sản không công bằng này, thậm chỉ còn cảm thấy đương nhiên. Cha mẹ Dương Hi lại cảm thấy không ổn, tự mình đến nơi dò hỏi. Lúc ấy cha Chu giải thích là con trai lớn sau này sẽ kế thừa tập đoàn họ Chu, con trai nhỏ không có tiền đồ bằng con trai lớn, cầm di sản của mẹ mình cũng đỡ lo cho cuộc sống về sau.Cha mẹ Dương Hi cũng rất yêu thương cháu nhỏ, nhanh chóng tiếp nhận lý do này. Từ đó về sau, dưới sự dẫn dắt cố ý của cha Chu, quan hệ giữa Chu Doãn Thịnh với ông bà ngoại dần dần bất hòa, trái lại Chu Văn Ngang thường xuyên đến nhà làm bạn với hai người, nhận được rất nhiều ích lợi từ nhà họ Dương.Nguyên chủ hồ đồ đến mức này, chả trách sẽ chết tức tưởi như thế. Chu Doãn Thịnh lắc lắc đầu, lưu di chúc vào trong máy. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ giành lại tất cả những gì thuộc về nguyên chủ.———————————–Sau khi biết Chu Doãn Thịnh muốn xuất ngoại, Chu Văn Ngang vội vàng đẩy nhanh tiến độ đuổi Chu Văn Cảnh đi. Dọn dẹp hai hòn đá chặn đường này xong, tập đoàn nhà họ Chu sẽ trở thành vật trong lòng bàn tay cậu ta.Hôm nay, Chu Văn Cảnh bởi vì ăn trộm chiếc đồng hồ trị giá mấy trăm nghìn của bạn cùng lớp nên bị đuổi học. Cha mẹ nạn nhân cũng là nhân vật có uy tín có danh dự, tự mình chạy đến nhà họ Chu nói chuyện với cha Chu. Cha Chu mất mặt vô cùng, đợi khách đi xong lập tức dùng thắt lưng hung hăng đánh Chu Văn Cảnh một trận, quyết định đưa y ra nước ngoài.“Cháu không ăn cắp, là Chu Doãn Thịnh hãm hại cháu! Cậu, cậu hãy tin cháu!” Chu Văn Cảnh nằm sấp trên giường, lưng chằng chịt vết thương, một bàn tay nắm chặt, một bàn tay dùng sức níu lấy ống tay áo Đỗ Húc Lãng.“Cậu biết cháu không làm. Cậu tin tưởng cháu.” Đỗ Húc Lãng vỗ nhẹ đầu y an ủi, chờ y nín khóc rơi vào giấc ngủ mới lặng lẽ đi đến cửa phòng người nọ, giơ tay lên lại không biết vì sao mình đến. Hắn tin tưởng Chu Văn Cảnh vô tội, nhưng cũng tin tưởng việc này không phải do Chu Doãn Thịnh bày ra.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .