Chương 12 - Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Chu Văn Cảnh bị cảm xúc kịch liệt bỗng dưng bùng nổ của hắn dọa giật mình, nhất thời không dám đối diện với hắn. Đỗ Húc Lãng vốn định kéo hắn ra, nghe vậy trái tim hơi run lên.Trước khi đến hắn đã điều tra tình huống của Chu Văn Cảnh ở nhà họ Chu, chỉ cảm thấy y đáng thương, lại chưa bao giờ từng nhìn từ góc độ của Chu Doãn Thịnh. Hiện tại nghe hắn lên án mới giật mình nhớ ra, nạn nhân lớn nhất thật ra phải là mẹ Chu mới đúng. Mà đứa nhỏ bị mẹ Chu bỏ rơi này, nỗi đau khổ và thù hận trong lòng tuyệt đối không ít hơn so với Chu Văn Cảnh.Con riêng đáng thương, vậy con trong giá thú thì sao? Đỗ Húc Lãng cũng là con riêng, hắn chưa từng suy xét đến vấn đề này.Không khí ngưng đọng một lát, Chu Doãn Thịnh cũng bình ổn lại cảm xúc, chậm rãi hỏi – “Mày thử tự vấn lương tâm mình một chút, xem nếu như mày là tao, mày có cảm giác gì?”Cảm giác gì? Đương nhiên là hận, hận ngút trời. Chu Văn Cảnh lặng lẽ nắm chặt hai tay, trong đôi mắt toát ra thần sắc mê mang.Chu Doãn Thịnh đột nhiên cảm thấy thật tẻ nhạt, rời chân khỏi ngực y, cười lạnh nói – “Người mày nên hận nhất không phải là tao, mà là Chu Hạo (cha Chu), ông ta mới là kẻ đầu sỏ gây ra cái chết của mẹ mày.” – Dứt lời hắn khoát tay với Đỗ Húc Lãng – “Đi thôi.”“Cảnh thiếu gia thì sao ạ? Có cần đưa cậu ấy đi bệnh viện hay không?” – Đỗ Húc Lãng lo lắng dò hỏi. Hắn từ trước đến nay lấy hình tượng hiền lành tiếp xúc với người khác, thế nên không sợ Chu Doãn Thịnh nghi ngờ.“Nó da dày thịt béo, không chết được.” – Chu Doãn Thịnh cười như không cười liếc nhìn, ánh mắt tựa như nhìn rõ tất cả kia khiến cho hô hấp của Đỗ Húc Lãng hơi lệch nhịp.Xe chậm rãi chạy đi, để lại Chu Văn Cảnh còn đang mê mang cô đơn một mình. Y vẫn hận Chu Doãn Thịnh, nhưng nỗi hận đối với cha Chu còn mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Giờ phút này, y âm thầm thề, sớm muộn gì cũng có một ngày y sẽ lật đổ cha Chu, phá hủy nhà họ Chu. Về phần Chu Doãn Thịnh, khiến hắn mất đi tất cả những gì hắn từng lấy làm kiêu ngạo là đủ rồi.Đỗ Húc Lãng nhìn như đang chuyên chú vào đường đi, thật ra khóe mắt đang âm thầm nhìn trộm Chu Doãn Thịnh. Trước mắt, cảm nhận của hắn đối với thiếu niên này rất phức tạp, vừa cảm thấy hắn đáng giận, lại cảm thấy hắn đáng thương, còn có một chút chú ý khó nói rõ.“Thịnh thiếu gia, tuy rằng mẹ của Cảnh thiếu gia…” – Nói đến đây, hắn hơi dừng một chút mới tiếp tục nói – “… Rất có lỗi với mẹ cậu, nhưng Cảnh thiếu gia không sai. Cậu cứ luôn gây khó dễ cho cậu ấy, phải chăng đã làm quá mức rồi không? Tục ngữ có một câu nói rất hay, làm người để lại một đường lui sau này còn gặp lại. Dẫu sao cũng là anh em một nhà, không cần phải gây sự với nhau đến tình cảnh không chết không ngừng.” – Hắn trước kia còn từng muốn tìm người dạy dỗ vị công tử lớn này một chút, lúc này đã hoàn toàn bỏ suy nghĩ này đi. Cần gì so đo với một đứa trẻ mồ côi mẹ chứ.