Chương 1 - Cánh cửa thời gian trở lại
Cánh cửa nhà tôi có thể xuyên không.
Mở ra một lần, tôi gặp người chồng mới cưới của bảy năm trước.
Mở thêm lần nữa, anh ấy lại biến thành phiên bản trưởng thành, chín chắn sau bảy năm.
Một người thì bồng bột, hấp tấp.
Người kia thì kỹ năng đầy mình, biết chiều chuộng từng chút một.
Tôi vừa có một “em trai trà xanh lại vừa có một “anh lớn Daddy”.
Chuyện tốt như vậy, đương nhiên phải giấu kỹ.
Tôi tự cho rằng mình giấu không hở chút nào, cho đến khi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Lục Kỳ Uyên và thư ký của anh ấy:
“Vì sao đến giờ vẫn chưa tìm ra thằng đàn ông đó?”
“Cô ấy giấu hắn kỹ như vậy… có phải vì yêu hắn nhiều hơn không?”
“Chẳng lẽ vì hắn trẻ hơn?”
“Đi điều tra đi, bằng mọi giá cũng phải moi được thằng đó ra.”
Thư ký mới đi được nửa đường thì bị gọi quay lại.
Giọng của Lục Kỳ Uyên lúc ấy… vừa tuyệt vọng, vừa như đang bất lực chấp nhận:
“Đừng để vợ tôi biết.”
01
Sau chuyến công tác trở về, tôi mệt đến mức vừa mở cửa đã ngã phịch xuống ghế sofa.
Lúc tỉnh lại thì trời đã tối.
Lục Kỳ Uyên ôm tôi vào lòng, nằm nghiêng cạnh tôi.
Tôi không nhịn được mà ngắm kỹ khuôn mặt anh.
Không biết từ khi nào, Lục Kỳ Uyên ngày càng bận rộn.
Cũng ngày càng lý trí, trưởng thành.
Chúng tôi hầu như chẳng còn làm mấy chuyện ngốc nghếch như chen nhau ngủ trên sofa nữa.
Cái gọi là “tình cảm càng lâu càng sâu” có lẽ từ đầu vốn đã là một lời nói dối.
Lục Kỳ Uyên khẽ bật cười:
“Dậy rồi thì ăn cơm đi.”
Tôi ngẩng đầu, va vào ánh mắt anh.
Ánh mắt ấy nóng bỏng, cháy rực đến mức chẳng giống anh chút nào.
Tôi lại đưa tay xoa xoa tóc anh — mềm mượt như đang vuốt một chú cún nhỏ.
Nhưng… tôi mới đi công tác có một tuần, tóc anh sao lại dài ra nhanh thế?
Còn chưa kịp nghĩ thông, Lục Kỳ Uyên đã cúi xuống hôn tôi — kiểu hôn như muốn nuốt chửng người ta vậy.
Tôi phải đợi đến khi có cơ hội thở mới vội đẩy anh ra rồi ngồi dậy.
Sau đó tôi sững người.
Trước mắt tôi rõ ràng là ngôi nhà bảy năm trước của chúng tôi.
Bức tranh treo ở cửa là lúc mới cưới đã treo lên, nhưng chỉ được vài tháng là gỡ xuống.
Mấy món đồ điện tử kia cũng đều là mẫu mã của bảy năm trước.
Tôi kéo áo Lục Kỳ Uyên lên — bên hông anh vẫn nhẵn nhụi, chưa có vết sẹo to vì cứu tôi năm nào.
Tôi thật sự đã quay về bảy năm trước rồi.
Tôi còn đang quay đầu lại thì phát hiện Lục Kỳ Uyên đã cởi đến quần rồi.
???
Tôi theo phản xạ muốn tránh đi, nhưng anh đã túm lấy cổ chân tôi kéo lại vào lòng:
“Khoan đã, Lục Kỳ Uyên, em có chuyện muốn hỏi anh!”
“Không được. Vừa rồi em sờ anh, lại còn going anh, có gì để nói thì để xong chuyện rồi nói.”
Tôi chỉ mới vén áo anh lên xem một cái thôi mà!
Sao lại thành going rồi hả?!
Thấy anh lại định cúi đầu hôn tiếp, tôi vội bịt miệng anh lại, lạnh mặt hỏi:
“Không được, phải trả lời em. Hôm nay là ngày thứ mấy chúng ta cưới nhau?”
Lục Kỳ Uyên khựng lại, ánh mắt lóe lên sự vui mừng:
“Ngày thứ 99, có phải có quà không?”
“…”
Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của anh, tôi nuốt ngược hết lời định nói.
“Anh nói có thì có đi.”
…
Mở mắt ra đã là sáng hôm sau.
Tôi nằm ngẩn người nhìn trần nhà.
Giờ thì tôi đã thật sự hiểu sâu sắc bốn chữ “trẻ người non dạ” là thế nào rồi.
Tôi lại ngủ thêm một giấc mới lết được xuống giường, đi một vòng quanh nhà.
Rất nhiều đồ vật đến bảy năm sau đã chẳng còn nữa.
Đổi góc nhìn mà ngắm lại, đúng là thấy có chút hoài niệm thật.
Đã quay về rồi thì cũng chẳng cần gấp gáp gì, đến rồi thì ở lại thôi.
Lục Kỳ Uyên lúc 23 tuổi dễ dụ hơn nhiều so với lúc 30.
Dù có là mấy cái điều khoản bất công, chỉ cần tôi nũng nịu một chút là anh gật đầu ngay.
Còn cái phiên bản ba mươi tuổi kia thì thôi khỏi nói, tính toán nhiều như tổ ong.
Vẫn là lúc còn trẻ tốt hơn — đầy sức sống, dễ dụ, dễ dỗ.
Có cậu chồng trẻ suốt ngày dính lấy nịnh mình, ai còn thèm nhớ tới ông chồng già ở nhà chứ?
02
Tôi xách theo một đống túi lớn túi nhỏ, bước chân nhẹ tênh, hí hửng chạy về nhà.
Có cậu chồng nhỏ vừa dễ dỗ vừa dễ gạt thế này, tất nhiên phải tranh thủ thử vài thứ mới mẻ chứ!
Vừa mở cửa ra, đã thấy Lục Kỳ Uyên ngồi trên sofa.
Chỉ cần liếc một cái là tôi biết ngay — đây là Lục Kỳ Uyên ba mươi tuổi.
Nụ cười của tôi cứng đờ trên mặt, không kịp suy nghĩ đã bật thốt:
“Sao lại là anh?”
Lục Kỳ Uyên cau mày, hỏi lại:
“Sao lại không phải là anh?”
Tôi sợ đến mức quay người đóng cửa cái rầm.
Chắc chắn là do tôi mở cửa sai cách rồi.
Tôi lẩm bẩm trong lòng: Lục Kỳ Uyên hai mươi ba tuổi, Lục Kỳ Uyên hai mươi ba tuổi…
Rồi lại mở cửa ra — vẫn là chồng già.
Tôi không cam lòng, đóng cửa mở lại, làm đi làm lại mấy lần.
Cuối cùng cũng phải bỏ cuộc.
Lục Kỳ Uyên đã chậm rãi đi đến cửa, một tay kéo tôi vào nhà, ép tôi vào tường:
“Nói rõ ràng, em vừa rồi có ý gì ‘sao lại là anh’?”
Tôi cúi đầu giả ngu:
“Không có mà, anh nghe nhầm rồi. Ý em là sao hôm nay anh về sớm thế.”
Lục Kỳ Uyên rõ ràng không tin, tôi đành nhón chân ôm lấy anh, hôn chụt chụt mấy cái:
“Em đói rồi, ăn cơm trước đi nha~”
Lục Kỳ Uyên nhìn tôi thật sâu, cuối cùng cũng tạm thời cho qua chuyện.
Anh đưa tay ra định lấy đống túi tôi xách.
Tôi phản ứng nhanh hơn não, vội ôm đồ lùi một bước.
Trong này toàn là đồ mua cho Lục Kỳ Uyên phiên bản nhỏ, để anh lớn thấy thì toi!
“Em tự cầm được, anh tránh ra một chút đi.”
Lục Kỳ Uyên nhìn tôi chằm chằm, không hề nhúc nhích.
Tôi hồi hộp đến muốn ngừng thở, thì anh mới chịu lùi lại một bước.
Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tắm xong đi ra, đã thấy Lục Kỳ Uyên ngồi ở ban công xem tài liệu.
Tôi vừa lau tóc vừa lại gần:
“Sao không làm việc trong thư phòng?”
Lục Kỳ Uyên đặt tập tài liệu xuống — lúc đó tôi mới phát hiện áo choàng tắm của anh mở toang.
Lại gần thêm chút nữa là có thể ngửi được mùi hương mát lạnh quen thuộc trên người anh.
Thì ra lúc tôi đang tắm, anh đã lén đi tắm ở phòng ngủ phụ.
Nếu như Lục Kỳ Uyên phiên bản nhỏ là kiểu “tấn công công khai”,
thì Lục Kỳ Uyên phiên bản lớn lại là kiểu âm thầm quyến rũ từng chút một.
Không chỉ khiến người ta phải khuất phục thể xác… mà cả trái tim cũng không chạy nổi.
Tuy tôi đúng là dễ mềm lòng thật, nhưng lần này tôi tuyệt đối sẽ không để anh dụ dỗ dễ như vậy.
Thấy tôi không động lòng, Lục Kỳ Uyên lặng lẽ tháo kính gọng vàng xuống.
Chỉ một động tác đơn giản mà khiến đầu tôi toàn là ý nghĩ không đứng đắn.
Lục Kỳ Uyên nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng anh.
Tôi thì đâu có bản lĩnh kiềm chế như anh, chịu không nổi một chút là đã sụp.
Ôm lấy đầu anh bắt đầu hôn như ăn thịt sống.
Lục Kỳ Uyên chỉ vòng tay ôm eo tôi, còn lại mặc tôi muốn làm gì thì làm.
Đến khi tôi hôn mệt, gục vào vai anh thở dốc.
Không biết có phải ảo giác không, tôi hình như nghe thấy anh khẽ thở phào.
Lục Kỳ Uyên bế tôi đổi sang tư thế khác, từ ngồi nghiêng sang đối diện.
Tôi chưa hiểu gì thì thấy anh cong môi cười,
từ sau lưng lấy ra… hai cái túi!
Chính là hai túi đồ tôi đã xách về nhà!
Tôi nuốt nước bọt:
“Anh lấy cái đó làm gì vậy…?”
Bàn tay to của Lục Kỳ Uyên giữ chặt eo tôi, giờ tôi muốn chạy cũng chẳng kịp.
Anh không thèm trả lời, tự tay lục đồ trong túi ra.
Anh giơ lên một mảnh vải nhỏ tí xíu, lắc lắc trong tay:
“Cái này là gì đây? Mua cho anh à?”
“Tại nếu anh thí—”
Tôi lập tức lắc đầu như điên, túm chặt tay anh:
“Không! Không phải mua cho anh!”
Cười chết mất, dám để phiên bản ba mươi tuổi của Lục Kỳ Uyên mặc thứ đó, tôi không muốn sống nữa chắc?
Sắc mặt anh lập tức thay đổi.
Cái hàm nghiến chặt đến độ như sắp vỡ ra, anh gằn từng chữ:
“Không phải mua cho anh…
vậy là mua cho ai?”