Chương 3 - Căn Nhà Đã Bán Và Cuộc Chiến Giữ Bí Mật

“Tôi còn dặn cô ấy rồi, căn hộ này là của riêng tôi, tôi cho cô ấy mượn, không ai biết cả, kể cả người nhà tôi, để cô ấy an tâm ở lại.”

“Chỉ cần cô ấy tự trả tiền điện nước và phí quản lý là được!”

“Mẹ tôi ngạc nhiên: ‘Ơ, con còn bắt người ta trả phí quản lý à?'”

“Tôi đáp: ‘Đúng vậy! Cũng nên để cô ấy tự chịu một chút chi phí, nếu không người ta sẽ ngại đấy!'”

Ban đầu tôi còn tính lừa mẹ để bà trả luôn phí quản lý.

Nhưng nghĩ lại, nếu sau này mẹ nổi hứng đi nộp phí quản lý, thì tôi chẳng phải bại lộ hết sao?

Thôi vậy, không chịu hy sinh thì sao bắt được sói, chút phí quản lý này tôi đành chịu lỗ vậy!

Con người không thể quá tham lam.

Mẹ tôi cũng có vẻ vui, dù sao căn hộ đó dù không ở, mỗi năm vẫn phải đóng hơn mười ngàn tệ tiền phí quản lý.

Giờ tuy không thu được tiền thuê, nhưng ít nhất cũng tiết kiệm được một khoản phí quản lý, cũng coi như có lời.

Tôi nhân cơ hội củng cố thêm lời nói dối:

“Cho nên, nếu không có chuyện trời long đất lở, mẹ tuyệt đối đừng có rảnh rỗi mà đi tới căn nhà đó!”

“Mẹ mà đi, sẽ khiến người ta áp lực tâm lý, hiểu không?”

“Người ta còn tưởng mẹ đi đòi tiền thuê nhà đấy!”

“Không chỉ mẹ, ngay cả con cũng không đi!”

“Chúng ta mà tới, cô ấy sẽ không yên tâm ở đâu!”

Mẹ tôi vội nói:

“Không đi! Không đi! Làm như mẹ thèm tới lắm ấy!”

“Mỗi lần nhắc tới đám nhà cửa đó là mẹ lại tức! Làm ăn thế nào mà thành dân đầu cơ nhà đất, lại còn chuyên đầu cơ mấy cái nhà nát!”

Mỗi lần nhắc đến nhà cửa, mẹ tôi lại giận không chịu được.

Tận dụng tâm trạng này của mẹ, tôi run rẩy xách cặp đi học.

Nhưng mới học chưa hết một học kỳ, một cú điện thoại từ mẹ suýt nữa dọa tôi chết khiếp.

9

Tối hôm đó, tôi đang cùng mấy anh em nghiêm túc tập luyện, thì mẹ gọi điện tới.

Câu đầu tiên đã khiến tôi sợ đến ngẩn người:

“Nhà mình sao hình như thiếu mất một cái sổ đỏ vậy?”

Tôi chết lặng mất mấy giây mới nghẹn ra một câu:

“Sổ đỏ thiếu thì mẹ tìm ba đi! Tìm con làm gì!”

“Mẹ nhớ hình như là thiếu sổ đỏ đứng tên con.”

“Hình như là căn cho cô giáo mượn đó, sổ đỏ có phải đang ở chỗ con không?”

“Ơ! À à à… mẹ vừa nói làm con mới nhớ ra.”

“Đúng là đang ở chỗ con.”

“Không phải chuyện gì đâu, là vì cô Kim không tin căn nhà đó đứng tên con.”

“Cô ấy không dám mượn, nên con mới cầm sổ đỏ cho cô ấy xem, rồi tiện tay để luôn bên này, quên mang về.”

“Mẹ yên tâm, con về sẽ trả lại ngay!”

“Quyển sổ to thế… à không, sổ đỏ to thế, con đâu thể nuốt luôn được!”

Làm chuyện mờ ám đúng là khiến người ta chột dạ, nói đến đâu là suýt lòi đuôi đến đó.

“Không phải thế, mấy năm nay giá nhà khu đó tăng điên cuồng.”

“Mẹ định bán bớt một căn nhà của con, giữ lại một căn.”

“Nhưng căn nhỏ thì người ta chê nhỏ, bảo nhà đông người, muốn mua căn lớn.”

“Thế nên mẹ tính bán căn lớn của con.”

“Nhưng mẹ lại quên mất căn đó ở tòa nào, tầng mấy.”

“Hay con báo lại số nhà cho mẹ, mẹ dẫn người ta tới xem?”

Tôi lập tức phát điên:

“Mẹ có nhầm không vậy! Đã nói rõ là để cho con làm nhà cưới cơ mà, sao lại đòi bán?”

“Biết bao nhiêu căn nhà, sao cứ nhất quyết phải bán căn của con?”

“Mấy khu khác cũng treo bán hết rồi, nhưng đâu có bán chạy như khu này!”

“Mọi người điên cuồng đổ xô mua nhà ở khu này đấy!”

“Vả lại, con có hai căn mà, giữ lại cho con một căn chẳng được à!”

“Nhà mình làm ăn buôn bán, chẳng có tí đầu óc kinh doanh nào sao?”

“Mọi người đang phát cuồng đi mua, vậy mà nhà mình cũng điên cuồng bán, thế có khác nào tự đào mồ không?”

“Cả khu đó giờ chỉ còn lại hai căn nhà đứng tên con thôi!”

“Giữ lại chờ giá còn tăng nữa!”

“Biết đâu chừng lấy tiền bán nhà đi làm ăn lại chẳng lời bằng để nhà đó tăng giá!”

“Hơn nữa, cô Kim còn đang ở trong đó, mẹ dẫn người tới xem nhà, chẳng phải đuổi người ta đi à?”

“Con trai mẹ lớn thế này mới làm được một chuyện tử tế, mẹ nỡ lòng nào phá chuyện tốt của con vậy?”

Tôi bức xúc tuôn một tràng.

Cuối cùng cũng lội ngược dòng thành công, mẹ tôi không nhắc tới chuyện bán nhà nữa.

Hơn nữa vì dịch bệnh, khu đó nhiều người nước ngoài sinh sống, cách vài bữa lại phong tỏa khu dân cư.

Mẹ tôi cũng rất ít đến đó.

Vậy là nhờ trời đất người hòa, tôi bình an vô sự trải qua ba năm đại học còn lại.

Điều bi kịch là, trong ba năm đó, mặc cho tôi chạy đông chạy tây hết sức mình, vẫn không thể nổi tiếng như tôi từng tưởng tượng.

Nhưng tôi đã tiêu gần hết một nửa số tiền 5 triệu.

10

Chơi ban nhạc đúng là ngốn tiền kinh khủng, để lập được một ban nhạc phải đầu tư rất lớn ở nhiều phương diện.

Ví dụ như thiết bị nhạc cụ, hệ thống âm thanh, phụ kiện nhạc cụ các loại.

Đặc biệt là các loại phụ kiện như dây đàn guitar, dùi trống, bộ hiệu ứng v.v…

Những phụ kiện này tuy giá đơn lẻ không quá cao, nhưng dùng lâu dài thì tổng chi phí cũng không hề nhỏ.

Hơn nữa, để đảm bảo hiệu suất và chất lượng âm thanh của nhạc cụ, phải thường xuyên thay mới phụ kiện.

Còn phải thuê địa điểm tập luyện cố định cho ban nhạc.

Việc thuê mặt bằng, tùy theo điều kiện, mỗi tháng có thể tốn từ vài trăm đến vài ngàn tệ.

Ngay cả khi chúng tôi sử dụng địa điểm trong trường học, cũng vẫn phải trả phí.

Có khi địa điểm tập luyện không đáp ứng được nhu cầu của ban nhạc, còn phải tự cải tạo, như lắp đặt hệ thống cách âm, cải thiện ánh sáng v.v…

Mấy khoản chi phí cải tạo đó cũng là một khoản tiền không nhỏ.

Còn có cả chi phí biểu diễn nữa.

Đã là ban nhạc thì tất nhiên phải có hoạt động biểu diễn.

Dù chúng tôi không trông chờ vào việc kiếm tiền từ đó, nhưng vẫn cần phải rèn luyện chứ.

Mặc kệ nó, nói trắng ra là, chúng tôi rất cần tiền!

Có biểu diễn thì các thành viên phải di chuyển đến địa điểm biểu diễn, sẽ phát sinh chi phí đi lại.

Nếu biểu diễn ở nơi khác, chi phí ăn ở cũng là một khoản đáng kể.

Ví dụ như lần chúng tôi tới Trường Sa tham gia Lễ hội âm nhạc Dâu Tây, đã phải ở đó mấy ngày liền.

Tiêu tốn đống tiền lớn…

Không nói nữa, không nói nữa, ngừng lại thôi, nói tiếp chắc số tiền 5 triệu của tôi tiêu vèo hết ngay mất!

Đúng vậy, tất cả các chi phí đều lấy từ khoản 5 triệu đó ra.

Các bạn học của tôi thì chẳng ai có tiền cả, đều là sinh viên nghèo thôi!

Hơn nữa, người ta là vì muốn nâng đỡ tôi trở thành Đậu Duy thứ hai mới tới giúp đỡ, sao tôi có thể bắt người ta bỏ tiền được?

Không những thế, nếu có nhận được chương trình biểu diễn thương mại, kiếm được chút ít, tôi cũng phải chia đều cho họ.

Nói trắng ra, đầu tư thì một mình tôi gánh, còn lợi nhuận thì mọi người cùng hưởng.

Chủ trương chính là: cắn răng bày ra bộ dạng giàu sang.

Chúng tôi mang theo một bầu nhiệt huyết, thề phải biến tôi thành Đậu Duy thứ hai.

Nhưng sau ba năm, tôi vẫn chỉ là tôi.

Tôi cuối cùng cũng thừa nhận, mình không thể trở thành Đậu Duy, cũng không thể thành Vương Phong.