Chương 1 - Căn Nhà Đã Bán Và Cuộc Chiến Giữ Bí Mật
Năm hai đại học, để nuôi ban nhạc, tôi đã lén bán đi một căn nhà đứng tên mình mà không cho gia đình biết.
Trong suốt quá trình đó, tôi phải đấu trí đấu dũng với mẹ để giữ mạng.
Không biết bao nhiêu lần suýt nữa thì bị trừng phạt theo gia pháp nghiêm khắc.
Sau đại dịch, giá nhà lao dốc không phanh.
Ban nhạc cũng tan rã theo sau khi tốt nghiệp, kết thúc trong im lặng.
Nhìn đống tiền còn sót lại bị tiêu xài phung phí, thấy vẫn đủ để mua lại một căn hộ trong khu đó, tôi bèn lên mạng tìm kiếm nhà cũ.
Chọn vài căn rồi hẹn môi giới đi xem nhà.
Không ngờ lại nhìn thấy chính căn nhà năm xưa tôi đã bán.
Giá bán hiện tại đã tụt xuống còn chưa bằng một nửa.
Không nói hai lời, tôi lập tức mua lại.
Ngày hôm sau, mẹ tôi đến xem nhà, ngỡ ngàng trước căn hộ được trang trí cao cấp.
Tôi khẽ nhếch khóe môi, mỉm cười nhàn nhạt.
Công lao giấu kín, danh tiếng không lộ.
1
Trước tiên nói về căn nhà.
Nếu không, e rằng bạn cũng chẳng tin nổi chuyện này.
Căn nhà này hơi đặc biệt.
Căn hộ đứng tên tôi là do cha tôi dùng để trả nợ.
Hơn nữa, không chỉ một căn, mà hồi đó ông ấy trả nợ tới tận sáu căn, chỉ riêng trong khu đó.
Thời điểm ấy thị trường bất động sản đang ở giai đoạn nóng bỏng, đất đai trở nên khan hiếm.
Các nhà đầu tư hễ vớ được mảnh đất nào là coi như báu vật, giành được đất là vội vã xây dựng.
Không thèm cân nhắc môi trường xung quanh hay các tiện ích hỗ trợ.
Cứ xây trước đã, xây xong liền bán gấp, bán được tiền thì lại tiếp tục tranh đất xây tiếp.
Kết quả là rất nhiều khu dân cư do vị trí quá tệ nên chẳng bán nổi.
Ví dụ như khu nhà có sáu căn của chúng tôi, nằm ngay sát đường cao tốc, mở cửa sổ ra là tiếng ầm ầm như vạn ngựa phi nước đại.
Xung quanh thì hoang vắng, muốn đi dạo phố cũng phải chạy xa tận tám mươi dặm.
Nhà bán không được, chủ đầu tư cũng không có tiền trả chi phí xây dựng, liền giở trò, nói với các bên thi công:
“Tiền thì không có, mạng cũng không có, chỉ còn nhà thôi, nếu không thì các anh lấy nhà trừ nợ vậy!”
Vì thế, những năm đó mới xuất hiện một thuật ngữ: nhà công nợ.
2
Những năm đó, mỗi lần nghe đến từ “nhà công nợ”, cha tôi lại đau đầu.
Trong tay ông ôm đến hơn chục căn nhà, suốt ngày vắt óc nghĩ cách đẩy cho người khác, vì bán thì bán không nổi, hoàn toàn không bán nổi.
Nếu dễ bán thì người ta đã chẳng phải dùng để trừ nợ!
Vốn lưu động bị kẹt cứng.
Những năm đó, nhà chúng tôi nghèo đến mức chỉ còn lại mỗi nhà.
Đã là nhà đem đi trừ nợ thì chắc chắn đều là nhà thanh toán một lần.
Sau này thật sự xoay sở không nổi, đành phải đem mấy căn nhà đó thế chấp ngân hàng vay tiền.
Nhưng vẫn còn hai căn đứng tên tôi, chưa động tới.
Tại sao căn nhà này lại đứng tên tôi?
Vì mẹ tôi muốn tiết kiệm chút tiền thuế.
Lúc đó, thuế cho căn nhà thứ nhất và căn nhà thứ hai đã khác nhau, thuế cho căn thứ hai và thứ ba lại càng khác nữa, nhà càng nhiều thì thuế càng cao.
Mà cha tôi khi ấy đã có hơn chục căn đứng tên, thuế không đội lên trời mới lạ.
Nói đi cũng phải nói lại, nhiều nhà như vậy chẳng lẽ không để dành cho tôi một căn làm nhà cưới à?
Sau này chuyển nhượng cho tôi, chẳng phải lại phải đóng thêm thuế sao?
Tổng hợp lại, mẹ tôi đã rất thông minh, trực tiếp để một căn nhỏ 110 mét vuông và một căn lớn nhất 188 mét vuông đứng tên tôi.
Lúc đó tôi còn đang học cấp ba.
Đợi đến khi tôi thi đỗ đại học, khu nhà đó bỗng nhiên “đổi vận”.
3
Cách đó tám dặm, có hai ngôi trường – một tiểu học và một trung học – được phân vào khu học vực này.
Chỉ sau một đêm, giá trị khu nhà tăng vọt.
Ban đầu từ 6000 tệ mỗi mét vuông tăng lên hơn 10000 tệ một mét vuông.
Sau đó, nhờ làn sóng bùng nổ bất động sản, giá tiếp tục phi nước đại, lên đến 26000 tệ.
Thực ra lúc mới mở bán, giá nhà bình thường chỉ khoảng hơn 6000 tệ một mét vuông.
Nhưng khi đem trừ nợ cho các đơn vị thi công, thì tính giá hơn 8000 tệ mỗi mét vuông.
Nghĩa là lúc chúng tôi nhận nhà theo diện trừ nợ, trên sổ sách đều bị khấu trừ theo giá 8000 một mét.
Nhà công nợ đúng là kiểu làm ăn lưu manh, toàn đem những căn khó bán ra để trừ nợ, mà giá còn đắt hơn nhiều.
Không còn cách nào khác, tiền nằm trong tay người ta, giá cả chẳng phải muốn hét bao nhiêu thì hét sao?
Muốn thì lấy, không muốn thì thôi.
Khi giá nhà tăng đến 26.000 tệ mỗi mét vuông, nhà tôi lần lượt bán ra bốn căn.
Đến năm hai đại học, giá nhà đã gần chạm ngưỡng 29.000.
Lúc này, tôi bắt đầu kế hoạch “dệt mộng”, giương móng vuốt tội lỗi về phía căn nhà.
4
Vừa mới vào đại học không lâu, rất nhiều bạn học nói tôi trông giống Đậu Duy khi còn sống, kiểu lạnh ngầu dễ thương.
Nhất là khi tôi còn thích đeo kính tròn gọng vàng.
Tôi bốc đồng, lập tức đi thành lập một ban nhạc.
Chơi nhạc metal.
Tuy tôi thổi sáo không giỏi bằng Đậu Duy, nhưng giọng hát của tôi lại rất ổn, chất giọng kim loại pha chút mềm mại chẳng kém gì thầy Đậu thời trẻ.
Nhưng chơi ban nhạc đúng là ngốn tiền kinh khủng!
Nhưng suốt ngày bị người ta gọi là “Tiểu Đậu Duy nào đó”, tôi đã tiến thoái lưỡng nan.
Người như Đậu Duy đâu có chuyện bỏ cuộc giữa chừng.
Thế nên tôi bắt đầu nghĩ cách.
Tiền sinh hoạt mẹ cho tôi, sau một hồi mè nheo chết đi sống lại, tôi cũng vòi được lên đến mỗi tháng mười ngàn.
Nhưng vẫn không đủ.
Mua nhạc cụ, thuê phòng thu, đủ thứ chi phí linh tinh, tiền tiêu như đồng cỏ bốc cháy giữa hè, ném vào một vạn cũng chỉ nghe “xèo” một cái rồi hết sạch!
Tôi không dám xin thêm tiền sinh hoạt nữa, thêm chút nữa chắc mẹ tôi tưởng tôi nghiện ma túy mất.
Còn chuyện lập ban nhạc thì càng không dám nói, mẹ tôi cho rằng đó là chuyện vô bổ, biết thì lập tức bắt tôi giải tán ngay.
Thế nên tôi vắt óc suy nghĩ.
Cuối cùng quyết định bán một căn nhà đứng tên mình.
Từ lúc đó, tôi mới hiểu thế nào gọi là: một lời nói dối cần vô số lời nói dối khác để che đậy!
Từ lúc đó, tôi bắt đầu cuộc chiến đấu trí đấu dũng khốc liệt trong rừng rậm lời nói dối với mẹ mình…
5
Nói thật, lúc bán căn nhà đó, tôi nghĩ: Rồi sẽ có một ngày tôi nổi tiếng khắp Trung Quốc, đến lúc đó mua lại một căn như thế chẳng phải chuyện nhỏ à?
Mua một căn nhà như vậy đối với Tiểu Đậu Duy như tôi chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con thôi!
Tôi chỉ tạm thời xoay vòng một chút, thần không biết, quỷ không hay.
Thật tốt đẹp biết bao.
Nhưng không ngờ, muốn nổi tiếng, thực sự khó vô cùng!
Đó là chuyện về sau, tạm chưa nhắc tới.
Trước tiên nói về việc bán căn nhà, tôi cũng thấp thỏm lo sợ lắm.