Chương 5 - Căn Hộ Địa Ngục Và Những Hàng Xóm Kỳ Quái
[Tiến độ nhiệm vụ 85%, hí hí, trong đám ngu ngốc, ngươi còn coi như thông minh.]
Tôi cắt ngang nó: [Từ bỏ nhiệm vụ.]
Hệ thống chấn kinh: [Ngươi nói gì?]
[Ta nói từ bỏ nhiệm vụ.]
Hệ thống: [Đồ ngu, chỉ còn 15% cuối cùng, ngươi nói từ bỏ! Phần thưởng nhiệm vụ ẩn ít nhất một quỷ khí một thẻ lên cấp, ngươi nói từ bỏ?]
Tôi: [Nếu phần thưởng là lấy bằng cách lật vết thương lòng người khác, ta thà không cần.]
Hệ thống tức đến cười: [Đồ ngu thiện lương! Bản hệ thống chưa bao giờ có tùy chọn hủy nhiệm vụ, ngươi thích làm thì làm.]
Nếu thiện lương là một loại ngu xuẩn, thì tôi nguyện làm kẻ ngu cả đời.
“Biết làm sườn xào chua ngọt không?”
Tôi đang xào rau, cô Tống ghé tới, bà mở túi nhựa, cười nói: “Lần này
là xương sườn heo thật sự.”
Tôi cũng cười: “Vậy phiền cô Tống giúp con cắt sườn thành miếng nhỏ.”
Nói xong quay đầu gọi: “Hy Hy, chị qua nếm thử món trứng xào cà chua này vị có ổn không.”
“Chú Lý, cái ghế kia chân dài quá, cứ lắc lư, phiền chú sửa giúp con.”
Vừa nãy, tôi đã gọi chú Lý sang luôn. Còn sáu tiếng rưỡi nữa nhiệm vụ kết thúc, tôi muốn ăn bữa chia tay cùng mọi người.
Tống Hy tựa vai tôi, chép miệng hai cái: “Nhạt quá.”
Tôi cũng nếm thử một miếng, nghi hoặc: “Nhạt à?”
Thật sự bị nuông chiều hư rồi, tôi thế mà cũng học được cãi lại!
Chú Lý dùng rìu mài chân ghế, trêu chọc: “Con bé học được sai khiến người ta rồi kìa.”
Cô Tống vừa cắt sườn vừa cười: “Giờ mới giống trẻ con chứ.”
Thời gian vui vẻ quá ngắn ngủi, chớp mắt đã gần nửa đêm.
Tôi không kìm được cảm giác chua xót trong lòng, thì thào: [Hệ thống, tôi có thể ở lại đây không?]
Nơi này ấm áp hơn cái nhà ngoài đời của tôi quá nhiều.
Hệ thống lạnh lùng từ chối: [Không được.]
Không biết có phải lần trước chọc giận nó không, giờ nó chẳng thèm dùng cả từ cảm thán với tôi nữa.
Khi đồng hồ đếm ngược còn mười phút, tất cả mọi người đều nhìn tôi, họ dường như đã nhận ra tôi sắp phải rời đi.
Tống Hy phản ứng mạnh nhất, cô ấy như gấu koala bám chặt lấy tôi, tự tay cắt một lọn tóc của mình nối vào tóc tôi: “Phải nhớ chị đấy.”
Cô Tống vẫn dịu dàng như thường, cô đưa cho tôi cây kéo sắc bén có thể cắt sắt như cắt bùn, nói: “Giữ lại phòng thân con ạ.”
Chú Lý cân cái rìu, đùa: “Rìu của chú chắc cháu vác không nổi, chẳng có gì tốt tặng cháu rồi.”
Nói rồi chú rút một luồng khí quỷ bảy phần vào Khu Linh Hoàn.
[Chúc mừng nhận được lời chúc phúc của Quỷ Vương cấp bảy, cấp độ quỷ khí +1, hiện có thể che chắn toàn bộ nhận thức của ác quỷ cấp bốn trở xuống.]
Tôi xúc động đến mức nước mắt rơi lã chã, lấy từ không gian hệ thống ra những món quà đã chuẩn bị từ lâu.
So với họ thì chút quỷ tệ ít ỏi của tôi chỉ đủ đổi vài món đồ nhỏ.
“Hy Hy, tóc quấn quanh cổ khó chịu lắm, đây là khăn quàng em đan cho chị. Cô ơi, cô đứng trong nước mãi da sẽ nhăn hết, đây là boots với kem dưỡng thể con tặng cô. Chú Lý ơi, con đã sửa lại tấm ảnh đó cho chú, rồi đóng khung luôn, chú có thể đặt ở chỗ chú thích…”
Đây chắc chắn là lần tôi nói dài nhất trong đời.
Dù trên mặt đầy nước mắt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Tôi thậm chí bắt đầu cảm ơn mẹ tôi thiên vị kia, nếu không phải bà cứng rắn đeo vòng tay game của em trai lên cổ tay tôi thì tôi cũng sẽ không đến được nơi đây.
Cái địa ngục trong truyền thuyết này, với tôi lại còn hơn cả nhân gian phồn hoa.
Đồng hồ đếm ngược kết thúc.
Trước mắt lóe lên một mảng trắng chói.
Chữ hệ thống đỏ sẫm trên nền đen bắt đầu quét màn hình.
[Chúc mừng thông quan phó bản cấp S: Ác Linh Căn Hộ.
Đánh giá nhiệm vụ: S.
Phần thưởng: 10000 quỷ tệ, 1000 kinh nghiệm, quỷ khí cấp ba ×1, lượt phục sinh ×1.
Lời bình của hệ thống: Ngươi là người thông quan đặc biệt nhất ta từng thấy, kẻ may mắn “tốt bụng” đến mức ngu ngốc. Chúc lần sau ngươi đừng có vận may như thế nữa.]
Trở về.
Đại sảnh hệ thống.
Nhìn chữ S to đùng trên màn hình livestream, toàn trường người chơi sôi trào:
[S, thật sự là S!]
[Thiên tài đầu tiên trong lịch sử thông quan phó bản cấp S với đánh giá S xuất hiện rồi!]
[Ai quen biết Lục Nghênh Nam này không, trả tiền cầu WeChat!]
[Ha ha, đến lượt mày cái nỗi gì, các đại công hội đã chặn cửa nhà người ta từ lâu rồi.]
Lúc này, căn nhà chưa đầy trăm mét vuông nhà tôi đã nhét mấy chục người.
Những hội trưởng công hội thường chỉ thấy trên tin tức đều kéo đến hết. Nghe bọn họ đưa ra đủ loại đãi ngộ, bố mẹ tôi cười đến mức miệng sắp rách.
Nhưng rất nhanh, họ phát hiện không đúng.
Con gái họ mất tiêu rồi.
Tôi đi đâu?
Ngay vừa nãy, tôi đã cải trang thành một thiếu niên thanh tú, nhân lúc bố mẹ đang mặc cả với họ đã lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Dưới tác dụng của quỷ khí cấp ba “Thiên Bách Diện” và Khu Linh Hoàn, không một ai phát hiện ra dị thường.
Ngồi bên bờ sông, gió sông thổi nhẹ, không xua tan nổi nỗi nhớ trong lòng tôi.
Đột nhiên, một lọn tóc quấn lên cổ tôi, bên tai vang lên giọng Tống Hy trong trẻo: “Phó bản sau, chị sẽ tìm em chơi.”
Vòng tay game bắt đầu nóng lên.
[Phát hiện phó bản mới: Công viên giải trí ác mộng, độ khó cấp S, có tiến vào phó bản không.]
Tôi mỉm cười, không chút do dự chọn “Có”.
Câu chuyện mới, lại bắt đầu rồi…
-HẾT-