Chương 6 - Cầm Tay Người Chẳng Còn Chỗ Cho Ta
Quay lại chương 1:
Anh ta có từng nghĩ qua nếu hôm đó người nằm trong phòng chính là tôi, người bị cha anh ta xâm hại… sẽ là tôi sao?
Lý Tuân không nói gì thêm.
Còn trong lòng tôi, một lần nữa lạnh thêm từng tầng, từng lớp.
Cảnh sát tới nơi, đưa tất cả chúng tôi về đồn để lấy lời khai.
Tôi và Thẩm Dật Dao cùng được đưa đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả cho thấy trong máu chúng tôi đều có chất gây mê.
Vậy là tôi không liên quan đến vụ việc này, còn Thẩm Dật Dao gần như chắc chắn là nạn nhân.
Thậm chí, có khả năng cha của Lý Tuân định giở trò với cả hai cùng lúc.
Sự việc đến nước này, mẹ của Lý Tuân gào khóc như điên, bám lấy anh ta năn nỉ:
“Chắc chắn là con tiện nhân kia dụ dỗ ba con! Chúng ta nói rõ với nhau rồi mà! Không phải ban đầu định để cô… để cô gái kia… là cô Cố…”
Lý Tuân vội ngắt lời bà ta, không để bà nói tiếp.
Cuối cùng, để giữ thân mình, anh ta lựa chọn giống như rắn đứt đuôi
Đổ hết mọi tội danh về ma túy và cưỡng hiếp lên đầu cha mình.
Bởi vì rõ ràng, trong chuyện này, ai cũng có phần.
Nhưng chỉ có một người… phải “hy sinh”.
Cha Lý cuối cùng bị kết án, lĩnh mức tù khoảng 7 đến 8 năm.
Tôi thì lặng lẽ thuê luật sư cho Thẩm Dật Dao, hỗ trợ cô ta theo đuổi vụ kiện.
Bề ngoài, Thẩm Dật Dao tỏ ra vô cùng cảm kích, rưng rưng nước mắt gọi tôi là “ân nhân”.
Nhưng phía sau cô ta lại đăng lên tài khoản “Diêu Diêu muốn vui vẻ” những dòng thế này:
“Bà vợ già của bạn trai đúng là một con ngốc. Tôi thân mật với bạn trai ngay trước mặt mà bà ta cứ như mù mắt không thấy gì.”
“Còn cho tôi luật sư, giúp tôi kiện tụng? Đúng là chưa từng gặp người phụ nữ nào ngu đến thế.”
Có cư dân mạng bình luận đầy tức giận:
“Cô còn kiện cáo cái gì? Làm tiểu tam bị báo ứng rồi còn gì?”
Thẩm Dật Dao chẳng thèm đáp.
Quả thật tâm lý cô ta mạnh mẽ đến đáng sợ.
Cha Lý thì đã vào tù, nhưng tuổi cao sức yếu, lại bị chẩn đoán ung thư phổi.
E rằng… khó mà sống nổi đến ngày mãn hạn tù.
Mẹ Lý khóc đến sưng cả mắt, cả ngày ôm đầu than trời trách đất.
Đúng lúc này, Thẩm Dật Dao phát hiện mình có thai.
Mà chuyện này, tôi lại biết còn sớm hơn cả Lý Tuân.
Bởi vì cô ta đã tự đăng lên tài khoản “Diêu Diêu muốn vui vẻ”.
“Phải làm sao bây giờ, tôi… mang thai rồi.”
Cư dân mạng lúc này kéo tới rầm rộ như đang xem phim truyền hình, ai nấy đều hóng hớt phần tiếp theo:
“Ơ khoan, chẳng phải bạn trai cô bị vô tinh sao???”
“Theo dõi đến đây rồi, tôi không còn từ nào để diễn tả mức độ bùng nổ của bài viết này nữa…”
“Lúc đầu còn khuyên, giờ thì thôi. Tự lo đi, tôi chỉ hóng drama thôi.”
Lúc này không còn ai đưa ra lời khuyên nữa
Tất cả chỉ còn lại sự hả hê, cười trên nỗi đau người khác.
Tôi ngồi nhàn nhã, vừa uống trà, vừa suy ngẫm:
Lý Tuân bị vô tinh, thì đứa trẻ kia không thể nào là con của anh ta.
Vậy thì… chỉ còn một khả năng.
Là con của Lý cha.
Tôi khẽ cười lạnh.
Hóa ra hôm đó bữa cơm ấy, người mà họ định “bẫy” chính là tôi.
Nhưng cuối cùng, gậy ông đập lưng ông.
Tôi tiếp tục lướt xem các bài đăng của Thẩm Dật Dao.
Và cuối cùng thấy cô ta trả lời dưới bài viết:
“Tôi phá rồi. Tôi không muốn giữ lại đứa con này.”
Thẩm Dật Dao đã đi làm phẫu thuật phá thai.
Nhưng làm sao tôi có thể để cô ta toại nguyện dễ dàng như thế được?
Tôi gọi điện cho Lý Tuân, cố ý dùng giọng tiếc nuối, dịu dàng mà mỉa mai:
“Lý Tuân, nếu rảnh thì anh mang ít thuốc bổ qua thăm Phó tổng Thẩm đi… Tôi vừa nghe thấy cô ta gọi điện đặt lịch phá thai.”
“Dù sao… đứa bé ấy cũng là của ba anh…”
Đầu dây bên kia, tôi nghe rõ tiếng Lý Tuân hít sâu một hơi lạnh, rồi đáp ngắn gọn:
“Được, tôi biết rồi.”
Sau đó, Lý Tuân và mẹ anh ta cùng nhau chạy tới bệnh viện, cố gắng ngăn Thẩm Dật Dao phá thai.
Dù gì thì cha Lý cũng đã vào tù, Lý Tuân lại mắc chứng vô tinh, cái thai trong bụng Thẩm Dật Dao chính là mạch máu duy nhất còn lại của nhà họ Lý.
Khi Lý Tuân tới nơi, Thẩm Dật Dao đã chuẩn bị lên bàn mổ.
Mẹ Lý lập tức lao tới, ôm chặt lấy chân cô ta không buông, vừa khóc vừa gào:
“Không được! Không được phá!”
Lý Tuân cũng lao lên chất vấn:
“Tại sao em muốn bỏ đứa bé?! Nó là độc đinh của nhà họ Lý!”
Thẩm Dật Dao giận đến run rẩy, cô ta hất tay Lý Tuân ra, hét lên:
“Con độc đinh của nhà họ Lý thì liên quan gì đến tôi?!”
“Lý Tuân, anh từng thề sống thề chết là không để tôi chịu khổ vì mang thai.”
“Giờ thì sao? Bà vợ già nhà anh không chịu sinh nữa, nên anh quay sang ép tôi à?!”
Nói đến đây, Thẩm Dật Dao bỗng khựng lại, như vừa nhận ra điều gì.
Cô ta trừng mắt nhìn Lý Tuân, ánh mắt đầy phẫn uất:
“Ngay từ đầu… phải chăng người anh muốn gài bẫy… chính là tôi?”
Ánh nhìn ấy như lưỡi dao đâm thẳng vào tim Lý Tuân.
Anh ta nhìn cô gái từng là bạch nguyệt quang trong lòng mình năm xưa giờ đây nướcmắt giàn giụa, lòng đầy căm phẫn
Chỉ biết siết chặt cô ta vào lòng, ôm chặt như muốn níu kéo lại tất cả.
“Xin lỗi, Dao Dao…”
Lý Tuân thốt ra lời xin lỗi, giọng khàn khàn, xúc động.
Còn tôi thì sao?
Tôi đứng ở phía sau, ở một góc mà bọn họ không nhìn thấy, ung dung xem kịch.
Nhìn đến đây, tôi chỉ cảm thấy quá nhàm chán.
Đối với Lý Tuân trong lòng tôi đã chết hoàn toàn.
Anh ta đúng là yêu Thẩm Dật Dao, nhưng cuối cùng vẫn cố hết sức dỗ dành cô ta giữ lại đứa con, bởi anh ta không muốn nhà họ Lý tuyệt hậu.
Thẩm Dật Dao miễn cưỡng đồng ý, nhưng cô ta đưa ra một điều kiện:
Lý Tuân phải ly hôn với tôi.
Còn chuyện ly hôn ấy, tôi không hề được nghe từ miệng Lý Tuân, mà lại đọc được trên tài khoản mạng xã hội của Thẩm Dật Dao.
“Những người yêu nhau, cho dù có bao nhiêu khó khăn trắc trở cũng sẽ ở bên nhau.”
Cô ta còn viết hẳn một bài dài như tiểu thuyết ngôn tình, kể về chuyện tình “đầy trắc trởnhưng vĩ đại” của cô ta và Lý Tuân, rằng cuối cùng họ đã vượt muôn trùng sóng gió để đến bên nhau, và tương lai sẽ vinh quang rực rỡ.
Tại sao ư?
Bởi vì tôi sắp trở thành “vợ cũ”, mà tài sản thì phải chia đôi.
Công ty do tôi gầy dựng, Lý Tuân sẽ được một nửa, còn Thẩm Dật Dao thì chính là Phó tổng mà tôi đích thân đề bạt.
Hai người họ liên thủ, định nuốt trọn cả công ty của tôi.
Xem đến đây, tôi suýt nữa muốn đứng dậy vỗ tay khen ngợi.
Tham vọng của họ đúng là không ai sánh bằng.
Và quả nhiên Lý Tuân đã mở lời đề nghị ly hôn với tôi.
Tôi nhìn anh ta, nhẹ nhàng hỏi:
“Tại sao? Tôi đối xử với anh chưa đủ tốt sao?”
Nhưng thật ra… trong lòng tôi lúc ấy đang cười đến điên cuồng.
Lý Tuân tràn đầy oán khí, từng câu từng chữ như muốn dội hết mọi tủi hờn lên người tôi:
“Cô dựa vào nhà giàu có mà khinh người. Cô đối xử với bố mẹ tôi như thế, mà tôi vẫn phải làm con chó ngoan ngoãn phục vụ cô. Cô có biết tôi đã phải kìm nén bao nhiêu không?”