Chương 1 - Cầm Tay Người Chẳng Còn Chỗ Cho Ta
Vào ngày kỷ niệm kết hôn, tôi tình cờ lướt thấy một bài đăng cầu cứu:
“Bạn trai bị phát hiện không có tinh trùng thì phải làm sao?”
Một cư dân mạng nhiệt tình bình luận: “Giờ mà vô tinh thì đúng là hàng hiếm đấy, tiết kiệm được bao nhiêu tiền bao cao su!”
Chủ bài viết lại tiếp tục hỏi: “Vậy tôi có nên chia tay không?”
Có người trả lời: “Chỉ cần bạn trai cô không có ý định sinh con thì không cần chia tay, chỉ sợ là anh ta muốn có con mà không có được, lại bắt cô đi làm thụ tinh ống nghiệm, khổ lắm!”
Tôi lúc đó đang chuẩn bị làm thụ tinh ống nghiệm, định lên tiếng chia sẻ với chủ bài.
Ai ngờ lại thấy bình luận mới nhất của cô ta:
“Chuyện đó thì không cần lo, bạn trai tôi có một bà vợ già ở nhà rồi, việc sinh con khổ sở thế nào cũng không tới lượt tôi, anh ấy không nỡ để tôi chịu khổ như vậy.”
Ngay lập tức, dân mạng chửi rủa cô ta là vô đạo đức.
Cô ta lại đăng ảnh khoe chuyện tình ngọt ngào với bạn trai.
Tôi bấm vào xem thì phát hiện, người đáng ra đang bận rộn trong công ty, chính là chồng tôi… xuất hiện trong bài viết của người khác.
Khi đọc đến bình luận mới nhất của chủ bài, mọi người mới bắt đầu nhận ra: cô ta chính là tiểu tam.
Tôi cảm thấy có chút tức giận, thầm mắng bản thân mềm lòng một cách ngớ ngẩn.
Loại người như vậy mà cũng lên mạng đăng bài hỏi han, đúng là phí thời gian của cư dân mạng.
Đặc biệt là khi thấy cô ta có khả năng sẽ làm thụ tinh ống nghiệm, tôi còn định gõ cả một đoạn dài để giải thích cho cô ta những mặt lợi – hại của việc này.
Bởi vì tôi và chồng, Lý Tuân, đã cố gắng sinh con suốt một thời gian dài mà vẫn chưa có kết quả.
Anh ấy thường xuyên ngồi cạnh tôi, vừa lướt điện thoại xem những video em bé dễ thương, vừa thể hiện rõ sự khao khát muốn có một đứa con, khiến lòng tôi càng thêm đau đớn.
Một năm chuẩn bị mang thai, vẫn không có tin vui, chồng tôi đề nghị thử thụ tinh ống nghiệm.
Cho đến tháng trước, tôi mới gật đầu đồng ý.
Lần đầu tiên đến bệnh viện để hỏi về quy trình, bác sĩ lấy ra một chiếc kim chọc hút trứng để chúng tôi làm quen.
Cây kim dài đến ba mươi phân đó thực sự khiến tôi hoảng sợ.
Sau đó tôi phải tiêm thuốc kích trứng suốt nửa tháng.
Chịu khổ gần nửa tháng, vùng bụng tôi đã bầm tím một mảng lớn.
Mà chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày chọc hút trứng.
Không biết có phải do thuật toán của mạng xã hội hay không, mà tôi lại đúng lúc nhìn thấy bài đăng kia, cứ tưởng đó là một người cùng cảnh ngộ.
Kết quả, phản hồi của cô ta khiến tôi như có lửa bốc lên trong lòng.
Tôi lập tức xóa sạch đoạn chia sẻ đầy thương cảm mà mình vừa định đăng.
Phần bình luận dưới bài viết cũng đã nổ tung, cư dân mạng lần lượt để lại những lời nhận xét không mấy dễ nghe.
Tôi không rời đi tôi cũng là người có gia đình, nên khi thấy loại người như tiểu tam, sắc mặt dĩ nhiên không thể hòa nhã được.
Tôi định xem mọi người mắng cô ta thế nào, ai ngờ càng đọc càng giận.
Chủ bài chẳng hề có chút hối cải nào.
Cô ta còn phản pháo lại từng bình luận mắng mình là tiểu tam:
“Ai nói tôi là tiểu tam? Không được yêu mới là tiểu tam, được yêu chính là chính thất, hiểu chưa?”
Một cư dân mạng phản pháo: “Mặt dày! Cô phá hoại gia đình người ta mà còn nói không được yêu mới là tiểu tam?
Tam quan lệch lạc, tôi phải báo cáo bài viết của cô vì làm ô nhiễm đạo đức cộng đồng!”
Tôi lặng lẽ thả một like cho bình luận đó.
“Đinh đinh”
Chủ bài lại phản hồi: “Hehe, tôi và bạn trai đã yêu nhau từ cấp ba, nếu không phải tôi đi du học, làm sao tới lượt bà vợ già nua ở nhà kia?”
“Trời đất ơi, cô tưởng mình là bạch nguyệt quang trong tiểu thuyết chắc? Du học cái gì, đã chia tay thì là chia tay, quay về quấn lấy đàn ông đã có vợ thì vẫn là rác rưởi thôi!”
“Dĩ nhiên, tôi phải nói cho công bằng: cô rác thì bạn trai cô cũng là rác. Hai người đều là cặn bã như nhau!”
Đọc đến đây, tôi chỉ cảm thấy tinh thần bừng tỉnh, đúng là cư dân mạng thời nay rất biết cách phản đòn.
Xem xong mà tôi thấy như… cả tuyến vú cũng thông suốt luôn rồi.
Tôi tiếp tục kéo xuống xem, phát hiện chủ bài dường như không thể chịu nổi việc người khác chửi bạn trai mình.
Cô ta lập tức tức giận đăng thêm một bài mới:
“Bạn trai tôi xuất sắc như thế, cái bà vợ già kia làm sao xứng với anh ấy được!”
Sau đó, cô ta bắt đầu tiết lộ điều kiện gia đình của bạn trai mình:
Là sinh viên xuất thân từ trường danh tiếng, hiện đang là nhân vật số hai trong một công ty niêm yết, có nhà có xe.
Căn nhà được mua tại khu Thanh Thạch – nơi đắt đỏ nhất ở thành phố A, xe thì là Porsche, vân vân…
Tiếp theo, bài viết của cô ta lại được cập nhật:
“Ngày kỷ niệm kết hôn, anh ấy chẳng thèm ở cạnh bà vợ già đó, mà dành thời gian bên tôi. Ai là chân ái, nhìn một cái là biết!”
Nhìn thấy dòng cập nhật mới nhất đó, tôi đột nhiên trở nên nhạy cảm với ba chữ kỷ niệm kết hôn.
Bởi vì hôm nay… cũng chính là ngày kỷ niệm một năm ngày cưới của tôi và Lý Tuân.
Chỉ là, Lý Tuân bảo vì công việc công ty bận, nên tối nay phải làm thêm, về rất muộn.
Trong lòng tôi bắt đầu thấy kỳ lạ chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế?
Ngày kỷ niệm kết hôn giống nhau.
Thậm chí điều kiện của “bạn trai” cô ta nói… cũng giống hệt với Lý Tuân.
Căn nhà nhỏ của tôi và Lý Tuân là quà hồi môn mà ba mẹ tôi cho, nằm ngay trung tâm khu Thanh Thạch – nơi đất chật người đông, giá cả đắt đỏ nhất thành phố A.
Chiếc xe Porsche cũng là ba mẹ tôi mua cho, chỉ là tôi không thích lái xe nên giao cho Lý Tuân dùng để đi làm.
Còn Lý Tuân, đúng thật đang làm phó tổng trong công ty của ba mẹ tôi.
Nhiều điểm… thật sự rất giống với những gì trong bài đăng kia.
Nghĩ đến đây, tôi vỗ một cái mạnh lên trán mình.
Chẳng lẽ do tiêm thuốc kích trứng khiến đầu óc tôi mơ hồ rồi sao?
Sao tôi lại có thể nghi ngờ Lý Tuân là loại người như vậy chứ?
Tôi quen anh ấy từ thời đại học, anh là người rất tốt.
Hồi đó chúng tôi tình cờ học cùng một lớp học phần tự chọn.
Anh ngồi ngay bên cạnh tôi, cũng chính anh chủ động xin WeChat của tôi.
Vì tôi thường xuyên quên đi học lớp đó, suýt nữa thì bị đánh rớt môn, là anh đã nhắn hỏi tôi sao không thấy đến lớp.
Lúc đó tôi mới giật mình nhớ ra – lại quên học phần tự chọn nữa rồi!
Mà học phần tự chọn thì được cộng điểm, nếu rớt sẽ phải học lại vào kỳ sau.
Tuy không ảnh hưởng gì lớn đến kết quả tốt nghiệp, nhưng đúng là rắc rối, lại mất thời gian.
Tốt nhất vẫn là học một lần cho xong, đừng để bị rớt.
Từ sau lần đó, mỗi buổi học, Lý Tuân đều nhắn nhắc tôi đi học.
Tôi cũng âm thầm ghi nhớ tấm lòng ấy của anh.
Sau này tốt nghiệp đại học, mối quan hệ của tôi và anh cũng tự nhiên phát triển thành tình yêu.
Sau khi tốt nghiệp, nhân lúc sắp phải chia ly, anh ấy đã tỏ tình với tôi.
Tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, tôi mặc áo cử nhân, anh ấy mang đến một bó hoa.
Tôi vô cùng bất ngờ, rồi Lý Tuân nhìn tôi và nói:
“A Dư, tốt nghiệp rồi, chúng ta sắp mỗi người một ngả. Nhưng anh không muốn ôm tiếc nuối cả đời.
Có những lời nếu không nói bây giờ, thì có lẽ cả đời cũng không còn cơ hội để nói nữa.”
Anh nâng bó hoa lên, trịnh trọng đặt trước mặt tôi:
“A Dư, anh thích em.”
Tôi đưa tay che miệng, trong lòng tràn ngập xúc động.
Suốt bốn năm đại học, anh luôn âm thầm chăm sóc tôi.
Huống hồ Lý Tuân vừa dịu dàng, chu đáo, lại giỏi giang, có chí tiến thủ, diện mạo cũng không tệ chút nào.
Tôi đương nhiên cũng có tình cảm với anh.
Hôm ấy tôi đồng ý lời tỏ tình của anh.
Sau ba năm yêu nhau, bất chấp sự phản đối của ba mẹ, tôi vẫn kiên quyết gả cho anh.
Và hiện tại chúng tôi đã kết hôn được một năm rồi.
Tôi bật cười tự giễu một người như Lý Tuân, đối xử với tôi tốt như vậy, sao có thể làm ra chuyện phản bội được chứ?
Nhưng rồi nụ cười trên môi tôi nhanh chóng tắt ngấm.
Cư dân mạng vẫn tiếp tục để lại những lời cay nghiệt dưới bài đăng của cô ta.
Còn chủ bài, như thể trời sinh ngang ngược, chẳng những không sợ bị chửi, mà còn tiếp tục đăng thêm một bài mới.
Trong bài viết mới nhất của cô ta, vừa mở ra liền là một bức ảnh bàn tay của một người đàn ông, từng đốt xương rõ ràng, rắn rỏi.
Trên cổ tay người đó, là một chiếc đồng hồ mà tôi vô cùng quen thuộc.
Đó chính là chiếc đồng hồ tôi cùng Lý Tuân đặt làm riêng ở Thụy Sĩ.
Còn bàn tay người đàn ông trong ảnh kia, tôi đã nắm lấy không biết bao nhiêu lần.