Chương 4 - Cắm Sừng Thái Tử Gia
Quán bar xa hoa trụy lạc.
Trò thật hay thách.
Bạn tôi thách tôi chọn ngẫu nhiên một người để tán tỉnh.
Tôi đã chọn một người có tấm lưng đẹp đến mức không thể rời mắt.
Phải nói rằng dù say rượu đến sảng nhưng tôi vẫn có mắt chọn đàn ông sáng suốt.
Tôi loạng choạng bước xuyên qua đám đông, bước đến chỗ người đó.
Hmm, lông mày dài, sống mũi cao và dáng người mảnh khảnh.
Đúng là một khuôn mặt đẹp.
Sao tôi lại không nhận ra khuôn mặt đó là của Hạ Tri Chu cơ chứ?
Tôi nghiêng người lại gần hắn.
Tôi không để ý rằng mọi người xung quanh đều hoàn toàn im lặng.
Tôi nói: “Môi của anh đẹp quá, nếu không hôn thì thật lãng phí.”
Hạ Tri Chu dựa vào ghế sofa da màu đen, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.
Hắn còn chưa kịp nói gì thì tôi đã cảm thấy chóng mặt rồi ngã đè lên người hắn.
Giọng nói mơ hồ của một người bạn vang lên bên tai tôi: "Hạ thiếu gia, xin lỗi, cô ấy uống nhiều quá. Chúng tôi đưa cô ấy về nhà đây."
Giọng Hạ Tri Chu thản nhiên: "Để tôi đưa cô ấy về."
Hắn dừng lại rồi nói: "Tiện đường."
Tôi cứ như vậy lên xe Hạ Tri Chu.
Tôi bắt đầu choáng váng, tỉnh dậy trong xe.
Tôi say rượu có một đặc điểm là trông như không say.
Cơ thể tỉnh táo nhưng đầu óc vẫn còn mơ màng.
Vì vậy, tôi bắt đầu nói nhảm một cách nghiêm túc: "Em thích anh từ lâu rồi."
"Mỗi lần gặp anh, em đều rung động."
"Nhưng không dám đến gần anh."
"Chỉ dám lén nhìn anh."
Ánh mắt Hạ Tri Chu thay đổi: "Ồ? Không giống em lắm nhỉ?"
Tôi nghiêm túc: "Đấy là bề ngoài của em, là lớp ngụy trang, là lớp bảo vệ của em!"
Hạ Tri Chu khẽ cười ra tiếng: "Em tỉnh rượu rồi hãy nói."
Tôi giật cà vạt của hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Em tỉnh táo lắm.”
Người Hạ Tri Chu hơi cứng đờ, ánh mắt càng ngày càng tối: "Lê Vãn, em nói vậy là có ý gì?"
"Em nói thật."
Trời ơi!!!!
Đầu óc đã không tỉnh táo rồi mà miệng vẫn còn tán trai.
Sao tôi lại đáng sợ như vậy chứ?
Tôi hận không thể tự tát miệng mình.
Quên thì quên đi, sao còn cố tình nhớ ra vậy trời?
Cứ như vậy chẳng phải là tôi lừa hắn về tay rồi không thèm quan tâm nữa sao?
Sau khi nhớ lại những gì tôi đã nói với Hạ Tri Chu…
Phù! May mà tính Hạ Tri Chu thật sự rất tốt….
Đến giờ vẫn chưa giết tôi!
15
Lúc tôi đang lo lắng nên giải thích thế nào với Hạ Tri Chu thì Hạ Tri Hành bỗng nhiên hẹn tôi.
Ừm, để lát sau giải thích vậy.
Tôi mặc một chiếc váy dài màu xanh lục có cổ chữ V khoét sâu, vài lọn tóc xõa ra trên xương quai xanh, đôi hoa tai ngọc trai ở vành tai lấp lánh dịu dàng dưới ánh đèn.
Vừa xuất hiện, ánh mắt Hạ Tri Hành đã hướng về phía tôi, nhưng lại nhanh chóng dời đi.
Không thích à?
Không thể nào, vậy mà không hạ gục được cậu ấy sao?
Khi đến gần hơn, tôi mới nhìn thấy vành tai đỏ ửng của cậu ấy.
Cậu ấy thậm chí không dám nhìn tôi nữa, cúi đầu uống nước.
Tôi ngồi đối diện cậu ấy, khẽ cười một tiếng: "Hẹn tôi ra ngoài để xem cậu uống nước à?"
Đôi mắt như nai con của cậu ấy lướt qua tôi, không biết lại bị kích thích điều gì mà bắt đầu ho dữ dội.
Cuối cùng, cậu ấy che miệng rồi chạy trốn vào nhà vệ sinh.
Chuyện gì vậy nhỉ?
Tôi thở dài, buồn chán vuốt tóc, bỗng nhiên một bóng đen phủ xuống trước mặt.
Là Hạ Tri Chu.
Ủa , sao hắn lại ở đây nữa vậy?
Chuyện gì vậy nhỉ?
Sau khi nhớ lại chuyện tối hôm đó, giờ phút này tôi lại có cảm giác bị bắt gian.
Nhưng vì bị bắt quá nhiều lần nên tôi hơi chai lỳ.
Hắn đeo chiếc cà vạt đen mà tôi đưa cho, lông mày hơi nhíu lại, khiến đường nét khuôn mặt vốn đã sắc sảo càng trở nên hấp dẫn hơn.
Hắn cúi thấp đầu, tiến sát lại gần tôi, khẽ thì thầm bên tai: "Em vui không?"
Mùi hương nước hoa quen thuộc lại thoang thoảng quanh chóp mũi, tôi bẽn lẽn quay mặt đi: "... Cũng được."
Hắn im lặng một lúc, giọng không thể hiện rõ vui buồn: "Vậy là tốt rồi."
Ngay sau đó, hắn đứng dậy, bước đến một bàn khác cách tôi chỉ vài mét.
Nơi đó, có một cô gái xinh đẹp đang ngồi.
Tôi biết cô ấy.
Gia thế hiển hách của tiểu thư Lâm gia quả là xứng đôi với Hạ Tri Chu.
Ừ nhỉ, hai người họ cũng đẹp đôi đấy chứ.
Có vẻ như hăn không còn quan tâm đến tôi nữa rồi.
Cũng đúng thôi.
Hắn là Hạ Tri Chu mà.
Lúc nào cũng phong lưu.
Chắc chắn là giỏi nói lời hoa mỹ.
Những lời nói đó chỉ là để lừa dối tôi thôi.
Thật nguy hiểm, suýt nữa thì tưởng hắn thực sự thích tôi.
Tôi nhìn chằm chằm chiếc cà vạt đen trước ngực hắn.
Đi hẹn hò với người phụ nữ khác mà vẫn đeo chiếc cà vạt tôi tặng.
Thật là đáng ghét.
Bực bội, tôi cầm ly nước trên bàn lên uống, mới phát hiện ra Hạ Tri Hành không biết quay lại từ lúc nào, đang ngây người nhìn tôi, không nói một lời.
Tôi lấy lại tinh thần, nở nụ cười rạng rỡ với cậu: "Sao thế, không uống nước nữa à?"
Thế mà không chỉ tai cậu ấy đỏ, mà cả mặt cũng đỏ bừng lên.
Nếu tình cảm chân thành và thuần khiết có thật trên đời...
Vậy Hạ Tri Hành, liệu cậu ấy có thứ tình cảm như thế không?
16
Không đâu.
Hôm đó tôi và Hạ Tri Hành trò chuyện rất vui vẻ.
Nếu không phải tôi hỏi thêm một câu…
Tôi hỏi: "Trước đây không phải vì mối quan hệ của tôi và Hạ Tri Chu mà cậu không dám qua lại với tôi à?"
"Sao thế, cuối cùng cậu cũng thấy mối quan hệ rắc rối này thú vị hơn rồi à?"