Chương 1 - Cảm Giác Lạnh Nhạt
Mẹ tôi đến nhà ở tạm ba ngày, chồng tôi lạnh lùng suốt ba ngày.
Anh ta đập cửa, ném bát, khiến không khí trong nhà lạnh buốt như đóng băng.
Tôi cố gắng nhẫn nhịn, cho đến khi vào ngày Đông Chí, mẹ chồng nói bà sẽ đến ở lâu dài.
Tôi lập tức thu dọn hành lý trong đêm.
Anh ta sững sờ chặn tôi lại, chất vấn: “Em làm loạn cái gì vậy? Ngày mai mẹ anh đến rồi!”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, chỉ nói một câu:
“Em chỉ đang giúp anh, để anh cảm nhận thử cảm giác bị đối xử lạnh nhạt, sống một ngày mà dài như một năm.”
Anh ta cứng họng tại chỗ, đồng tử lập tức co lại…
Không khí trong nhà bắt đầu đóng băng kể từ khoảnh khắc mẹ tôi bước vào cửa.
Bà xách theo một túi khoai lang và bí đỏ do nhà trồng, lúng túng đứng ở cửa ra vào.
Đôi giày thể thao cũ đã được bà cố kỳ cọ sạch đến trắng để lên thành phố, vậy mà còn không dám đặt hẳn lên sàn nhà sạch bong.
“Vãn Tình, mẹ mang cho con ít đặc sản quê.”
Bà cười có chút rụt rè, nếp nhăn nơi khóe mắt nhăn tít lại.
Tôi bước nhanh đến, nhận lấy túi đồ nặng nề trong tay bà:
“Mẹ, mẹ đến là được rồi, mang mấy thứ này làm gì, nặng lắm.”
Còn chưa nói hết câu, Giang Thành từ phòng ngủ bước ra.
Anh ta mặc đồ ở nhà, tóc tai bù xù, không liếc nhìn mẹ tôi lấy một cái, đi thẳng đến ghế sofa phòng khách, ngồi phịch xuống, cầm điện thoại lên như thể thế giới này chỉ còn lại cái màn hình phát sáng kia.
Nụ cười của mẹ tôi cứng lại trên môi, bà lúng túng xoa tay, khẽ hỏi tôi:
“Đây là… Giang Thành à?”
“Vâng.” Tôi thấy lòng trĩu nặng, cố gắng gượng ra một nụ cười, đỡ vai mẹ,
“Mẹ ngồi đi, để con rót nước cho mẹ.”
Tôi đẩy mẹ ngồi xuống sofa, bà chỉ dám ngồi mép ghế, lưng thẳng tắp, tay siết chặt cái cốc nước đã bạc màu vì dùng lâu – như thể đang bám víu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Giang Thành ngồi đối diện, hai chân gác lên bàn trà, ngón tay lướt nhanh trên màn hình,
âm thanh game sôi động từ điện thoại lọt ra, đối lập hoàn toàn với không khí im lặng ch/t chóc trong phòng khách.
Cả buổi chiều, anh ta không nói một câu chào, không liếc một cái.
Mẹ tôi như đứa trẻ làm sai chuyện, đến đi vệ sinh cũng rón rén, tiếng xả nước cũng nhỏ đến mức như sợ làm phiền “vị hoàng đế” trong nhà này.
Sáng hôm sau, tôi dậy từ sáu giờ.
Trong bếp, Giang Thành đã có mặt, đang tập trung rán hai quả trứng ốp-la vàng ruộm.
Tiếng mỡ xèo xèo trong chảo đầy mùi khói lửa, nhưng không có chút ấm áp nào.
Tôi đi đến, nhẹ giọng nói: “Làm thêm một quả đi, mẹ em thích ăn trứng buổi sáng.”
Anh ta không ngẩng đầu, động tác không ngừng, gắp hai quả trứng ra đĩa,
lạnh lùng phun ra hai chữ: “Hết rồi.”
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Trên bàn ăn, hai phần bữa sáng kiểu Tây bày trước mặt tôi và Giang Thành: sữa, bánh mì, trứng ốp.
Mẹ tôi cầm một cốc nước lọc ngồi bên cạnh, cười nói:
“Các con ăn đi, mẹ sáng không đói, uống chút nước là được rồi.”
Tôi nhìn thấy khi bà nói, cổ họng khẽ nuốt một cái – đó là phản xạ vô thức khi con người đang đói.
Mắt tôi lập tức đỏ hoe, tôi đẩy đĩa của mình về phía bà: “Mẹ, mẹ ăn cái này đi.”
“Không cần, không cần đâu,” bà lại đẩy về, giọng có phần hoảng loạn, “Mẹ thật sự không đói.”
Giang Thành từ đầu đến cuối cúi đầu ăn phần của mình,
tiếng nhai đồ ăn vang lên rõ mồn một giữa không gian tĩnh lặng của phòng ăn,
mỗi âm thanh như đang gặm nhấm lòng tự trọng của tôi.
Mẹ tôi muốn giúp rửa bát, bà rón rén cầm lên một cái đĩa.
Từ phòng khách, giọng Giang Thành vang lên, đầy ghét bỏ không giấu giếm:
“Đừng, đừng làm hỏng đấy.”
Giọng điệu đó, như đang đuổi một con mèo hoang đang ăn vụng.
Tay mẹ tôi khựng lại giữa không trung, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Tôi giật lấy cái đĩa trong tay bà, đẩy bà ra khỏi bếp:
“Mẹ đi xem tivi đi, để con làm.”
Đến bữa tối, không khí càng thêm ngột ngạt.
Giang Thành cắm mặt vào điện thoại, ánh sáng màn hình hắt lên mặt anh ta,
khuôn mặt lạnh lùng như tượng đá.
Mẹ tôi vài lần cố gắng tìm chuyện để nói, dè dặt hỏi:
“Giang Thành à, dạo này công việc có bận không?”
Anh ta ừ một tiếng trong cổ họng, ánh mắt không rời màn hình lấy một giây.
Tôi gắp một miếng cá bỏ vào bát mẹ,
bà lại như không có khẩu vị, gẩy cơm trong bát, hồi lâu không ăn nổi một miếng.