Chương 4 - Cảm Giác Khó Chịu Của Một Cô Gái Mới Trưởng Thành

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

14.

Giang Trì Dã vừa mở khóa vân tay xong, tôi đã đẩy anh vào cánh cửa, kiễng chân hôn lên môi anh .

“Lý Vụ, tắm trước đã …”

“Hôn trước cái đã .”

Tôi vòng tay qua cổ anh , hé môi c.ắ.n nhẹ cằm anh .

Nóng lòng quá.

“Giang Trì Dã, mở miệng đi mà.”

Anh hạ mắt nhìn tôi , d.ụ.c vọng tràn ngập trong ánh mắt.

Dần dần lan đầy cả đôi mắt đen láy ấy .

Anh đáp lại nụ hôn của tôi .

Nhưng rồi không biết từ lúc nào lại chiếm thế chủ động.

Mới chỉ là lần thứ hai hôn thôi mà anh đã rất thành thạo, khiến tôi mê mẩn.

Tôi đá văng đôi giày cao gót, giẫm lên đôi giày thể thao của anh .

Bắp chân tôi cọ sát lên quần thể thao mỏng của anh .

Muốn nhiều hơn.

Không chỉ là ôm hôn.

Muốn dập tắt cơn ngứa ngáy lan tận vào xương tủy.

Muốn được thỏa mãn mọi ham muốn , mọi xúc cảm.

Bàn tay lớn của Giang Trì Dã ôm lấy eo tôi , ép tôi vào lòng anh .

Hơi thở anh rối loạn, dần dần trở nên nặng nề.

Tôi ngứa ngáy, khó chịu đến mức nước mắt sinh lý tràn ra .

“Giang Trì Dã…”

“Khó chịu quá…” Tôi thút thít khóc .

Hai tay luồn vào trong áo thun của anh , sờ vào phần cơ bụng nóng bỏng rắn chắc.

Liếm nhẹ đường gân ở cổ và mạch m.á.u nổi rõ nơi thái dương anh .

Còn bàn tay đang ôm eo tôi của anh , không biết từ khi nào đã lần lên trên .

Chạm vào chiếc đuôi của tôi qua lớp vải mỏng.

Nhưng đang đắm chìm trong ham muốn , tôi không nhận ra ngay.

Mãi đến khi anh cố lấy ra cái đồ chơi nhỏ mà tôi nói hôm qua rồi làm tôi đau…

“A a… đau quá!”

Tôi theo bản năng c.ắ.n anh một cái.

“Lý Vụ.”

Giang Trì Dã nhẹ nhàng kéo đuôi tôi một chút nữa.

Ánh mắt anh nhìn tôi sâu hun hút.

Giọng khàn khàn run rẩy: “Thì ra là đuôi thật, không phải đồ chơi à .”

15.

Tôi vừa định lắc đầu, nhưng tay kia của Giang Trì Dã đã bóp nhẹ cặp tai thỏ mới nhú ra của tôi .

“Còn định chối kiểu gì nữa?”

Tôi lập tức cứng họng.

Chỉ có thể nhìn anh đầy sợ hãi và bất lực.

Nói nhỏ như cầu xin: “Anh có thể đừng nói cho ai biết không ?”

Tôi cố kéo tai mình khỏi tay anh .

Nhưng Giang Trì Dã lại bóp nhẹ thêm lần nữa.

“Vậy đuôi và tai đều là mọc từ người em ra ? Không phải đồ chơi?”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”

“Tại sao đột nhiên lại mọc ra thế này ?”

Tôi cúi thấp mắt, hàng mi dài khẽ run.

Không chịu nói thật với anh .

“Giang Trì Dã, nếu anh không thích, em đi bây giờ cũng được …”

Chị tôi – Lý Lý, chỉ vì lỡ để lộ thân phận thật trước vị hôn phu mà bị chán ghét, bị tiểu thanh mai của hắn nhạo báng.

Cuối cùng còn bị đám người đó nhốt trong lồng, trưng bày, vây xem, sỉ nhục.

Mẹ từng dặn tôi , tuyệt đối không được để đàn ông biết bí mật này .

Cho dù họ nói yêu mình đến mức c.h.ế.t vì mình cũng không tin.

Mẹ còn nói , đàn ông là sinh vật không thể dựa vào nhất trên thế gian này .

Chơi chơi thôi, đừng để trái tim dính vào .

Bọn yêu quái như chúng tôi – mị ma – chỉ cần hưởng thụ khoái cảm thể xác là được rồi .

Giang Trì Dã bỗng cúi đầu.

Ngón tay anh lại khẽ nhéo tai thỏ của tôi .

“Dễ thương lắm, anh thích.”

Giọng nói trầm thấp lướt qua tai tôi , như luồng điện nhẹ chạy khắp người .

Tôi nghĩ.

Đúng như mẹ nói , chơi chơi thôi.

Vui là được .

Nên, dù bây giờ tôi đang rất vui, nhưng tôi không tin.

Dù tôi không tin, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc tôi cùng anh chơi thật vui.

“Vậy, anh có muốn , nhìn kỹ hơn không ?”

“Nhìn gì cơ?”

Tôi nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Anh thấy những cô thỏ trong mấy tạp chí người lớn chưa ?”

Giang Trì Dã không trả lời, nhưng tai anh hình như hơi đỏ.

“Lý Vụ.”

“Em là con gái, nên biết giữ mình một chút.”

Nhưng tôi không nói với anh , tôi chỉ là một con thỏ nhỏ không có trái tim, chẳng cần học cách giữ mình .

“Anh chỉ cần nói , muốn nhìn hay không ?”

Anh bế bổng tôi lên: “Đi tắm trước đã .”

16.

Khi Giang Trì Dã bế tôi đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, tôi nằm trong vòng tay rắn chắc của anh , chẳng muốn nhúc nhích nữa.

Mệt quá.

Một bên tai và cái đuôi còn lại đều mềm nhũn rũ xuống.

Giang Trì Dã đưa tay gẩy nhẹ, tôi chỉ hé mắt rồi lại nhắm lại .

Không muốn mở mắt.

Tôi đã tự mình xác minh rồi .

Không phải do màu xám khiến nó trông to hơn.

Mà là, thật sự to vãi cả linh hồn!

“Mệt quá, em muốn ngủ một lát.”

Tôi ngáp một cái, rúc vào lòng anh , không muốn cử động.

“Em ngủ rồi , tai và đuôi thì sao ?”

“Chẳng phải mai còn có tiết à ?”

Tôi lập tức bị dọa đến tỉnh cả ngủ.

Giang Trì Dã cúi xuống hôn lên đuôi mắt ửng đỏ của tôi :

“A Vụ ngoan, nhanh thôi mà.”

“ Nhưng em mệt lắm rồi .”

Tôi vùng ra khỏi lòng anh , lật người nằm úp xuống tấm chăn mềm mại.

Nhưng lại chẳng biết rằng, tư thế này đã khiến cái đuôi tuyết trắng mềm mại của mình hoàn toàn lộ ra trước mắt Giang Trì Dã.

Khi tôi chợt nhớ ra , định quay người lại , Giang Trì Dã đã giữ lấy eo tôi , cúi người áp xuống.

Đêm đã rất khuya.

Mọi âm thanh dù nhỏ nhất cũng bị phóng đại lên gấp bội.

Tiếng thút thít của tôi , tiếng gọi tên anh trong khoái cảm.

Thậm chí cả chiếc giường gỗ cũng bắt đầu phát ra tiếng kẽo kẹt nhẹ nhàng.

Rất rất lâu sau , mọi thứ mới trở về tĩnh lặng.

Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu,

Giang Trì Dã hôn lên chiếc tai nhỏ của tôi :

“A Vụ, ngủ ngon.”

Tôi mệt đến không mở mắt nổi, lầm bầm ừ một tiếng rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay anh .

17.

Sáng hôm sau , tôi suýt nữa muộn tiết học đầu.

Vừa chạy đến giảng đường lớn thì đúng lúc giáo sư vừa bước vào .

Tôi vội tìm chỗ trống gần nhất ngồi xuống.

Không ngờ lại ngồi cạnh Trần Diễm.

Tôi sững người một lúc, định đổi chỗ, nhưng giáo sư đã bắt đầu điểm danh.

Tôi đành phải c.ắ.n răng ngồi yên tại chỗ.

Trần Diễm bỗng bật cười khẽ:

“Lý Vụ, cô thế này thật chẳng thú vị chút nào.”

Tôi ngơ ngác nhìn hắn : “Ý anh là gì?”

“Chia tay rồi mà còn chạy đến ngồi cạnh tôi .”

“Yêu đến mức đó à .”

Lại nữa rồi .

Tôi cau mày nhìn hắn .

Chắc chắn là tối qua uống rượu, giờ vẫn còn say.

Người toàn mùi khó ngửi, còn có cả quầng thâm mắt.

Trông thật yếu ớt.

Tôi lắc đầu.

May mà giờ không còn là bạn trai tôi nữa.

Sau khi giáo sư điểm danh xong, cúi đầu sắp xếp giáo án.

Tôi vội cầm ba lô định ra ngồi dãy sau .

Trần Diễm lại túm lấy tay áo tôi :

“Thôi được rồi , muốn ngồi thì cứ ngồi đi .”

Tôi chẳng hề muốn ngồi .

Rút tay áo định bỏ đi thì giáo sư đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn .

Tôi lại đành phải ngồi xuống lần nữa.

Thôi thì tập trung học vậy .

Nhưng hình như tâm trí của Trần Diễm chẳng yên phận.

Lúc thì chọc tôi , lúc lại kéo tay áo tôi .

“Lý Vụ, hôm nay trang điểm vì tôi à ?”

“Thật lòng mà nói , đổi phong cách rồi , trông em cũng xinh thật.”

“Hồi trước em không trang điểm, ăn mặc cũng khá đáng yêu.”

“Nếu hồi đó cô xinh như bây giờ, có khi tôi còn chẳng nỡ chia tay.”

Tôi suýt thì bật cười .

Giờ hối hận rồi à ?

Vậy nếu một tuần nữa, khi nhan sắc và chỉ số mê hoặc của tôi đạt đỉnh cao nhất.

Không biết Trần Diễm có hối tiếc đến mức muốn c.h.ế.t luôn không ?

Nhưng tôi chẳng quan tâm hắn có hối hận hay không .

Vì bây giờ tôi chẳng còn thích hắn chút nào nữa.

Dù hắn có treo cổ tự t.ử ngay trước mặt tôi , tôi cũng chẳng buồn liếc mắt.

Dù sao thì ma treo cổ cũng xấu c.h.ế.t đi được .

Tôi tranh thủ lúc giáo sư ra ngoài nghe điện thoại, ôm ba lô chạy ra ghế sau .

Mấy cậu con trai ngồi sau là bạn cùng phòng của Trần Diễm.

Vừa thấy tôi ngồi xuống, một người đỏ mặt ngay lập tức.

Còn mặt Trần Diễm thì tối sầm lại .

Suốt nửa tiết học sau , hắn cứ thi thoảng lại quay đầu nhìn tôi với bạn cùng phòng của hắn .

Nhưng tôi chẳng thèm liếc hắn lấy một lần .

Tan học, Từ Nhiễm đứng đợi hắn bên ngoài.

Tôi đang thu dọn sách vở thì Trần Diễm bỗng giật lấy cuốn sách trong tay tôi .

“Lý Vụ.”

Hắn liếc nhìn Từ Nhiễm ngoài cửa lớp, mày nhíu lại khó chịu.

“Em thực sự muốn quay lại với tôi à ?”

“Anh bị điên à .”

Tôi giật lại sách, nhét vào ba lô rồi quay người đi luôn.

Trần Diễm có vẻ bực:

“Lý Vụ, em đừng có quá đáng, tôi đang cho em bậc thang để bước xuống đấy.”

Tôi quay lại , dùng ba lô đập cho hắn một phát:

“Anh xấu c.h.ế.t đi được , đừng nói chuyện với tôi .”

Mấy cô gái bên cạnh bật cười .

Mặt Trần Diễm tím lại :

“Được, con mẹ nó, cô đừng có mà quay lại cầu xin tôi .”

Tôi chẳng buồn để ý.

Bây giờ trong đầu tôi toàn là Giang Trì Dã.

Dù sao thì cũng đã nếm qua mùi vị rồi .

Huống chi sau khi dòng m.á.u mị ma trong người tôi thức tỉnh, ham muốn cũng trở nên mãnh liệt hơn.

Vì thế tôi chỉ muốn gặp Giang Trì Dã mỗi ngày.

Rồi cùng anh , làm đến mây trời u ám.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)