Chương 9 - Bất Ngờ và Sự Khó Chịu - Cảm Giác Buông Tay Người Ấy là Như Thế Nào ?
09
Tôi học cấp ba ở thành phố.
Năm nay về ăn Tết đương nhiên phải tham gia họp lớp.
Người tới không ít, tôi với cô bạn thân Chương Chương ngồi với nhau ở một góc.
Chương Chương hỏi: “Cậu với Hạ Phóng đang chiến tranh lạnh à?”
“Chắc là vậy… chăng”
Thật ra cũng không biết có phải vậy không.
Nó lạ lắm.
Tối hôm giao thừa đó, tôi muốn chọc Hạ Phóng nên mới đề nghị “chơi”.
Nghe là biết nói đùa, đứa ngốc cũng hiểu được.
Nhưng Hạ Phóng trầm mặc năm giây xong đột nhiên rất nghiêm túc trả lời “Được”
Tôi giống như đang đấm vào một cục bông.
“Đùa thôi” Tôi cũng rất nghiêm túc “Tớ đã sớm không còn thích cậu nữa rồi”
Trong bóng tối, Hạ Phóng nháy mắt trở nên cô đơn.
Mấy ngày sau đó thì không có dịp cho chúng tôi nói chuyện với nhau.
Hắn vội vàng thăm người thân, sớm tối có gặp mặt cũng chỉ đi ngang qua nhau.
Mạch suy nghĩ của tôi bị cắt đứt khi Hạ Phóng đi vào.
Một đám người đi lên vây quanh hắn.
Đây cũng là một đãi ngộ đặc biệt của Hạ Phóng.
Trước đây ở trường, hắn chính là “Nguyệt” trong “Chúng tinh phủng nguyệt”
(“Chúng tinh phủng nguyệt” ý nói là thắp sáng tất cả các ngôi sao tự tách mình xung quanh mặt trăng (thành ngữ, từ Analects); (nghĩa bóng) xem ai đó là nhân vật cốt lõi. Ở đây Hạ Phóng là nhân vật cốt lõi á)
Chương Chương chỉ vào cô gái bên cạnh Hạ Phóng: “Cậu còn nhớ La Vi Lan không? Trước đây là hoa hậu giảng đường của trường chúng ta đó”
“Ừm, nhớ”
“Cô ta lúc nào cũng dí sát vào Hạ Phóng”
Trong lúc chúng tôi thầm thì, cô gái xinh xắn đã ngồi xuống bên cạnh Hạ Phóng, rót cho hắn một ly nước.
Những bạn học khác ồn ào: “Hoa hậu giảng đường với hot boy là xuất con bà nó sắc luôn”
“Nhiều năm như vậy rồi, hai người còn chưa ở bên nhau à?”
“À hay là, để bọn tớ bê cục dân chính tới cho hai người luôn?”
Hạ Phóng không cười.
Nhưng La Vi Lan lại cười ngượng ngùng: “Này nha, các cậu đừng có giỡn như thế”
Đột nhiên có người nói: “Đúng rồi, tớ nhớ là Văn Chi hồi đó lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo Hạ Phóng mà”
Tất cả ánh mắt nhất trí hướng về phía tôi.
“ Ai mà chả biết Văn Chi thích Hạ Phóng cơ chứ” Có người cười.
Tôi cũng cười: “Đã qua rồi. Bây giờ yêu đương phải môn đăng hộ đối, tớ đã sớm buông tay”
Ý trên mặt chữ, tôi tự nhận mình không xứng.
Hạ Phóng nhìn tôi, ánh mắt hắn như muốn xuyên vào người tôi một lỗ.
Hình như hắn định nói gì đó.
Nhưng La Vi Lan lại nhảy luôn vô họng hắn: “Văn Chi à, cậu nên nghĩ thông từ sớm mới đúng”
“Anh Phóng cự tuyệt cậu bao nhiêu lần? Nếu mà cậu buông tay sớm, có khi anh Phóng sẽ không chán ghét cậu”
Tôi cười cười: “Ừ”
“Nghe nói anh Phóng học đại học Q đúng không? Trường top1 cả nước đấy. Nghe thấy không Văn Chi, đừng mơ tưởng nữa, cậu trèo không nổi anh Phóng đâu”
“Choang”
Là Hạ Phóng ném vỡ ly.
“Cậu câm miệng được chưa?”
Hắn lạnh lùng nhìn La Vi Lan.
Áp suất không khí trong phòng đột ngột giảm xuống.
Hắn không hề phát ra một chữ nào tục tĩu, nhưng ý tứ quá rõ.
Mặt La Vi Lan đỏ lên: “Anh Phóng, anh sao vậy? Không phải anh ghét Văn Chi nhất sao……”
“Tôi ghét cậu nhất đấy”
Hạ Phóng cởi áo khoác, ném xuống đất.
“Cái áo khoác này cậu đụng vào rồi đúng không? Vứt đi. Sau này cách xa tôi một chút. Cũng cách Văn Chi xa một chút”
La Vi Lan lập tức thốt không ra tiếng.
Tôi học cấp ba ở thành phố.
Năm nay về ăn Tết đương nhiên phải tham gia họp lớp.
Người tới không ít, tôi với cô bạn thân Chương Chương ngồi với nhau ở một góc.
Chương Chương hỏi: “Cậu với Hạ Phóng đang chiến tranh lạnh à?”
“Chắc là vậy… chăng”
Thật ra cũng không biết có phải vậy không.
Nó lạ lắm.
Tối hôm giao thừa đó, tôi muốn chọc Hạ Phóng nên mới đề nghị “chơi”.
Nghe là biết nói đùa, đứa ngốc cũng hiểu được.
Nhưng Hạ Phóng trầm mặc năm giây xong đột nhiên rất nghiêm túc trả lời “Được”
Tôi giống như đang đấm vào một cục bông.
“Đùa thôi” Tôi cũng rất nghiêm túc “Tớ đã sớm không còn thích cậu nữa rồi”
Trong bóng tối, Hạ Phóng nháy mắt trở nên cô đơn.
Mấy ngày sau đó thì không có dịp cho chúng tôi nói chuyện với nhau.
Hắn vội vàng thăm người thân, sớm tối có gặp mặt cũng chỉ đi ngang qua nhau.
Mạch suy nghĩ của tôi bị cắt đứt khi Hạ Phóng đi vào.
Một đám người đi lên vây quanh hắn.
Đây cũng là một đãi ngộ đặc biệt của Hạ Phóng.
Trước đây ở trường, hắn chính là “Nguyệt” trong “Chúng tinh phủng nguyệt”
(“Chúng tinh phủng nguyệt” ý nói là thắp sáng tất cả các ngôi sao tự tách mình xung quanh mặt trăng (thành ngữ, từ Analects); (nghĩa bóng) xem ai đó là nhân vật cốt lõi. Ở đây Hạ Phóng là nhân vật cốt lõi á)
Chương Chương chỉ vào cô gái bên cạnh Hạ Phóng: “Cậu còn nhớ La Vi Lan không? Trước đây là hoa hậu giảng đường của trường chúng ta đó”
“Ừm, nhớ”
“Cô ta lúc nào cũng dí sát vào Hạ Phóng”
Trong lúc chúng tôi thầm thì, cô gái xinh xắn đã ngồi xuống bên cạnh Hạ Phóng, rót cho hắn một ly nước.
Những bạn học khác ồn ào: “Hoa hậu giảng đường với hot boy là xuất con bà nó sắc luôn”
“Nhiều năm như vậy rồi, hai người còn chưa ở bên nhau à?”
“À hay là, để bọn tớ bê cục dân chính tới cho hai người luôn?”
Hạ Phóng không cười.
Nhưng La Vi Lan lại cười ngượng ngùng: “Này nha, các cậu đừng có giỡn như thế”
Đột nhiên có người nói: “Đúng rồi, tớ nhớ là Văn Chi hồi đó lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo Hạ Phóng mà”
Tất cả ánh mắt nhất trí hướng về phía tôi.
“ Ai mà chả biết Văn Chi thích Hạ Phóng cơ chứ” Có người cười.
Tôi cũng cười: “Đã qua rồi. Bây giờ yêu đương phải môn đăng hộ đối, tớ đã sớm buông tay”
Ý trên mặt chữ, tôi tự nhận mình không xứng.
Hạ Phóng nhìn tôi, ánh mắt hắn như muốn xuyên vào người tôi một lỗ.
Hình như hắn định nói gì đó.
Nhưng La Vi Lan lại nhảy luôn vô họng hắn: “Văn Chi à, cậu nên nghĩ thông từ sớm mới đúng”
“Anh Phóng cự tuyệt cậu bao nhiêu lần? Nếu mà cậu buông tay sớm, có khi anh Phóng sẽ không chán ghét cậu”
Tôi cười cười: “Ừ”
“Nghe nói anh Phóng học đại học Q đúng không? Trường top1 cả nước đấy. Nghe thấy không Văn Chi, đừng mơ tưởng nữa, cậu trèo không nổi anh Phóng đâu”
“Choang”
Là Hạ Phóng ném vỡ ly.
“Cậu câm miệng được chưa?”
Hắn lạnh lùng nhìn La Vi Lan.
Áp suất không khí trong phòng đột ngột giảm xuống.
Hắn không hề phát ra một chữ nào tục tĩu, nhưng ý tứ quá rõ.
Mặt La Vi Lan đỏ lên: “Anh Phóng, anh sao vậy? Không phải anh ghét Văn Chi nhất sao……”
“Tôi ghét cậu nhất đấy”
Hạ Phóng cởi áo khoác, ném xuống đất.
“Cái áo khoác này cậu đụng vào rồi đúng không? Vứt đi. Sau này cách xa tôi một chút. Cũng cách Văn Chi xa một chút”
La Vi Lan lập tức thốt không ra tiếng.