Chương 6 - CẨM ĐƯỜNG

20.Tin tức ta mang thai được giấu rất kín.Thẩm Xung bảo vệ ta ba lớp từ trong ra ngoài. Hắn nói, nhất định phải để mẫu tử chúng ta được bình an. Ta giấu nụ cười nơi khóe môi, phụ họa nói đó là chuyện đương nhiên. Nhưng không lâu sau, Trinh Tần tới cung của ta uống một chén trà, ta lập tức xuất huyết, ngã lăn dưới nền đất.Khi Thẩm Xung đến, vết m.áu dập dờn ngay trước mắt hắn. Có lẽ hắn nhớ lại ngày hôm ấy Vân Đường sảy thai, hắn cũng ôm Vân Đường đầm đìa trong vũng m.áu, ôm được nàng trở về nhưng lại mất đi Hoàng tử còn chưa kịp chào đời.Khi ôm ta trong lòng, thân thể hắn run rẩy, không ngừng cầu xin: "Đừng ngủ, đừng ngủ, trẫm ở đây." "Thái y đã đến, nàng cố gắng thêm chút nữa, ta sẽ luôn ở bên nàng." Ta cố gắng học theo dáng vẻ của Vân Đường khi bị thương, sờ lên mặt hắn, không nói một lời, không kêu rên lấy một tiếng. Ký ức liên tục chồng chéo, có lẽ bởi vì đã khắc quá sâu.Khi biết ta bị hạ rất nhiều hoa hồng trong trà, hoàn toàn tổn thương thân thể, không còn cơ hội mang thai. Thẩm Xung lập tức quay người chạy đến cung Vị Ương của Chu Huân.Mặc dù Trinh Tần cắn chặt răng, không hé lấy một lời, nhưng từ miệng người hầu moi được vài câu nói thật cũng không phải chuyện gì khó."Gần đây Hoàng hậu nương nương gọi chủ tử của chúng nô tài đến cung Vị Ương nhiều hơn, sáng sớm hôm nay còn gọi đến nói chuyện riêng mất hai canh giờ." "Trước khi tiểu chủ đến cung Quan Sư, Hoàng hậu đã phái người đến, nương nương nói cứ yên tâm đi, mọi chuyện có bổn cung lo.”"Xin Hoàng thượng làm chủ cho tiểu chủ của chúng nô tài." Trinh Tần rất nghe lời, từng câu từng chữ đều nghe theo sự chỉ dẫn của ta. Thẩm Xung một chân đá Trinh Tần ngã lăn xuống đất:"Ngươi là chó của nàng ta sao? Chưa từng thấy ngươi trung thành như vậy." "Nếu đã trung thành như vậy, vì sao năm đó lại phản bội A Vũ. Tiện nhân, ngươi ch.ết cũng không có gì đáng tiếc." Khi Trinh Tần bị kéo đi, nàng vẫn không ngừng cầu xin ta tha mạng. Ta biết nàng đang nói gì, nàng nói nàng đã làm theo sắp xếp của ta, để ta tha mạng cho mẫu thân và đệ đệ của nàng.Nhưng ta đã không còn đệ đệ, nàng ta làm sao có thể có được.Bị đày vào lãnh cung, ta đã gửi cho nàng một món quà lớn. Nàng thích đánh đàn, ta lấy xương của mẫu thân nàng làm đàn tỳ bà. Nàng thích đánh trống, ta lấy da của đệ đệ nàng làm một cái trống nhỏ. Nàng ta điên cuồng la hét mắng chửi ta lòng dạ sắt đá không phải người, mắng ta không giữ lời hứa, ch.ết cũng không hết tội. Khi đang mắng giữa chừng thì ta khoác áo choàng đen đứng ở trước mặt nàng."Ngươi bị cho uống hoa hồng, chảy ra nhiều máu như vậy mà còn có thể đến chỗ ta, ngươi quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn rồi đấy." Chưa bao giờ ta tự nhận mình là người lương thiện, cũng không phải hôm nay nàng ta mới biết. Ta ôm nàng vào trong ngực rồi rút cây trâm trên đầu nàng xuống, nặng nề đâm xuống từng cái lại từng cái đến khi nàng sức cùng lực kiệt. Sau đó kéo nàng đến giếng cạn cách xa nơi này vài trượng, ném nàng xuống đó. Trước khi rời đi, ta đã nói cho nàng biết một sự thật khiến nàng không thể nhắm mắt: "Ta không phải là muội muội của Vân Đường, Vân Đường không có muội muội nào cả.” "Vậy ngươi đoán thử xem, vì sao chiêu thức ra tay và dáng vẻ lại giống Vân Đường đến vậy?" Nhất định là nàng đã nghĩ đến điều gì đó, một mực muốn chứng minh. Nhưng ở dưới đáy của giếng sâu trong lãnh cung hoang vu, nàng có kêu la đến ch.ết cũng không có ai nghe thấy.Khi ta từng chút từng chút bị cắt thịt gãy xương mà ch.ết, đệ đệ của ta chỉ tuyệt vọng mà trơ mắt nhìn ta như vậy cho đến khi ta nhắm mắt. Nỗi đau như vậy, đệ ấy đã trải qua, những kẻ hành hình cũng nên trải qua một lần. Năm đó mẫu thân của Lý Trinh Nhi bị bán vào thanh lâu, suýt chút nữa thì bị dày vò ở trên giường cho đến ch.ết, chính ta đã xông vào cứu bà ấy. Năm đó, đệ đệ của nàng ta văn không được võ cũng chẳng xong, cũng chỉ là nô lệ của kỹ nữ, ta từng chắn một kiếm cho Thẩm Xung, dùng ân tình này đổi lấy công việc giúp hắn. Nhưng cuối cùng, chính gia đình bọn họ đã giả mạo tin tức lừa đệ đệ ta vào Kinh. Bọn họ đã phụ lòng ta, cũng nên trả lại tất cả những gì đã nợ ta mới phải.Trước đây, ba người liên thủ, dùng hết âm mưu mới lấy được mạng của Vân Đường. Nhưng hiện giờ, một người đã ch.ết trong lãnh cung, hai người bị ly gián, đấu đến ngươi sống ta ch.ết, mà ta sẽ không còn bất cứ điểm yếu nào có thể trở thành nỗi uy hiếp của chính bản thân ta. Lần này ta sẽ để mình thua cuộc ư?Khi ta lết một thân mỏi mệt trở về cung, Thẩm Xung đang ngồi bên giường đọc sách. Trên người ta vẫn còn dính m.áu, hắn làm như không nhìn thấy, chỉ nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của ta."Thân thể nàng không chịu được lạnh, lại đây, để ta sưởi ấm cho nàng." Hắn gấp gáp ôm ta thật chặt, có ý định bù đắp cho ta. Nhưng cho dù thế nào ta cũng không vui nổi.Ngày đó, Vân Đường muốn có được sự đồng hành, nhưng hắn không cho nàng, hắn ở viện tử của Chu Huân. Giờ đây, ta muốn m.áu chảy thành sông, hắn lại không thèm hoá chuyện to thành chuyện nhỏ."Thiếp đi giết người rồi!" "Đó là nàng ta đáng ch.ết!" "Không hỏi xem là ai sao?""Không quan trọng!" Không phải việc gi.ết người không quan trọng, chỉ là người ch.ết không quan trọng mà thôi. Suýt chút nữa thì ta đã bị nhấn chìm trong thâm tình cùng sự che chở của hắn rồi. Chỉ thiếu một chút nữa thôi.21.Bởi vì hoàng hậu là người khởi xướng nên đã bị hắn trừng phạt. Tước quyền quản lý lục cung của Hoàng hậu, để nàng chịu quản thúc ở cung Vị Ương dưỡng bệnh, cũng coi như là trả thù thay ta."Đợi khi thân thể nàng khá hơn, trẫm sẽ phong nàng làm Quý phi. Đừng làm ầm ĩ nữa, có được không?" Làm ầm ĩ sao? Sau khi thi thể của Lý Trinh Nhi bị phát hiện, ta đã mang trâm cài tóc có dính máu của nàng ta làm lễ vật dâng lên Hoàng hậu, gửi đến cung Vị Ương. Nghe nói trâm cài còn mang theo mùi xác chết, Hoàng hậu đã nôn mửa cả ngày trời. Khi chuyện đến tai Thẩm Xung, hắn đã đến dỗ dành ta.Ta không trả lời, đứng bất động cắt gãy một cành mai, vang lên một tiếng “rắc”."Nếu thiếp nhất quyết bắt nàng phải đền mạng thì sao!" "Mạnh Cẩm!" Hắn đang nhắc nhở ta rằng, ta là Mạnh Cẩm, là loại người vô dụng không tìm được lối thoát trong Hầu phủ. Tất cả những gì ta có bây giờ đều là hắn cho ta. Ta nên ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho người ta nắn bóp. Tháng ba, tiết trời vào xuân nhưng ta lại cảm thấy có chút lạnh."Vân Đường cũng ch.ết trong tay nàng ta sao? Ngài cũng bảo vệ nàng ta hệt như vậy có phải không?”Một câu nói thẳng thừng đã khiến Thẩm Xung nghẹt thở."Hôm nay trẫm có việc quan trọng, ngày mai sẽ đến thăm nàng." Nhắc đến Vân Đường thì hắn lại muốn né tránh. Bởi vì hắn cảm thấy áy náy, bởi vì hắn cảm thấy bất an, bởi vì hắn không dám đối mặt. "Họ nói chính nàng ta đã ép Vân Đường vào chỗ ch.ết.”Bóng lưng Thẩm Xung cứng lại, ánh mắt hung ác ghim chặt vào gương mặt ta. Nhưng ta không hề sợ hãi: "Ch.ết một người vẫn chưa đủ, còn muốn chết thêm một người như thiếp nữa sao?" "Hay là nói, ngài chưa bao giờ yêu nàng, cũng chưa bao giờ động tâm vì thiếp!" "Vô lễ!" Đây là lần đầu tiên hắn tức giận như vậy, không tiếc cho ta một cái tát."Trẫm đã quá nuông chiều ngươi, đến mức ngươi không biết trời cao đất dày là gì." "Ngươi nghĩ ngươi là ai, chỉ là thú vui của trẫm mà thôi." "Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ở trong cung dưỡng bệnh, không được đi đâu hết." Hắn thích ta phóng khoáng kiêu ngạo, rồi lại hận ta không biết nghe lời. Giống hệt với Vân Đường năm ấy, hắn yêu Vân Đường không màng bất cứ giá nào trả giá vì hắn. Nhưng lại cảm thấy đôi tay nàng dính m.áu, cảm thấy nàng quá mức tàn nhẫn. Hắn yêu thích sự đoan trang của Chu Huân, sự dễ thương của Vạn Quỳnh, và sự ngoan ngoãn của Tống Trinh Nhi. Với những điều ấy, hắn đã ngàn vạn lần làm tổn thương trái tim của Vân Đường. Thực ra, trước giờ hắn chỉ yêu chính mình. Ta ném kéo xuống, nhìn bóng lưng lạnh lùng của Thẩm Xung, âm thầm suy ngẫm."Ta đã một lần đưa đao cho ngài, cho ngài cơ hội đền bù, là do ngài không muốn." "Sau này, ngài không thể trách ta." 22.Ta bị bỏ lại ở cung Quan Sư, đã nhiều ngày trôi qua cũng không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Xung.Mọi người đều nói, Như Phi quá kiêu ngạo, chọc giận Hoàng hậu, giờ thì hay rồi, thất sủng là chuyện không phải bàn cãi. Như Phi thất sủng, Hoàng hậu sinh bệnh, người vui mừng nhất chính là Thần Phi. Nàng được cầm quyền quản lý lục cung, nhi tử của nàng cầm trong tay chứng cứ tham ô nhận hối lộ của Tam hoàng tử, đứng ở trên triều hăng hái hùng hồn không ai bằng.Tam hoàng tử liên tiếp bị các quan đại thần tố cáo, khiến Thẩm Xung thất vọng tột cùng. Cuối cùng, hắn đã tước đi thực quyền của Tam hoàng tử, ra lệnh cho hắn ta dưỡng bệnh cho tốt. Chu Huân nghe tin đã ho ra một ngụm máu, lấy lý do đau ốm bệnh tật xin được gặp Thẩm Xung. Hôm đó, ta đã thả một chiếc diều trong sân viện.Đại bàng bay lượn, sống động như thật, tựa như đang bay lượn trên không trung.Thẩm Xung nghỉ chân ở bên ngoài cung Vị Ương đã ngắm nhìn rất lâu. Khi vào trong cung lập tức ầm ĩ một trận với Hoàng hậu. Đại bàng chính là quà sinh nhật mà đệ đệ ta từng bắn hạ sau đó tặng cho Thẩm Xung. Hắn nhớ đến đệ đệ của ta, cũng nhớ đến những lời mà đệ đệ đã nói: "Tỷ tỷ không có gì cả, chỉ có ngài và ta thôi. Tỷ ấy có thể vì chúng ta mà liều mạng, chúng ta cũng phải dùng mạng để bảo vệ tỷ ấy." Đệ đệ đã làm được rồi, còn hắn thì không.Ấy là nỗi dằn vặt tự sâu kín trong lòng hắn, mà Hoàng hậu đúng lúc lại rắc muối lên miệng vết thương của hắn, đương nhiên cũng không thể cứu được nhi tử quý báu của bọn hắn rồi.Hầu phủ bị thế gia xa lánh, lại thấy ta thất thế liền nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Hầu gia đã phái người truyền tin đến cho ta, trong mệnh lệnh ẩn chứa sự thương hại."Mau chóng nhận tổ quy tông, vi phụ đưa cô nương thuộc nhánh phụ trong gia tộc tiến cung thay ngươi nhằm củng cố ân sủng." "Đứa trẻ sinh ra sẽ được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của ngươi, sau này ngươi cũng có chỗ để cậy nhờ.”"Chỉ có nắm chắc ân sủng của Hoàng thượng, về sau ngươi và Mạnh gia mới có được tương lai tốt hơn." Châu chấu sau mùa thu còn dám nhảy nhót thế à.Nếu đã tự chạy đến trước mặt ta tìm đường ch.ết, vậy ta sẽ gắng hết sức thành toàn cho bọn họ. Mắt thấy Hoàng hậu và Thần phi hoàn toàn đối địch, ta cũng không cần tốn nhiều sức lực làm gì.Vì vậy, bức thư đó đã rơi xuống bàn của Thẩm Xung. Có Hoàng đế nào lại muốn chuyện giường chiếu và dòng dõi của mình đều bị các đại thần chi phối? Nhất là khi sủng phi của hắn một ngày thất sủng, đã chơ vơ đến mức bị người ta khinh thường. Chỉ trong một đêm, Mạnh gia đã bị cuốn vào vụ mưu phản của tiền triều, bị tịch thu tài sản và lưu đày chỉ trong chớp mắt. Nhìn xem, nếu Hoàng đế muốn ra tay giúp ngươi, chỉ cần một cái vẫy tay là xong rồi.Chỉ là hắn muốn hay không mà thôi. Thẩm Xung lại nhớ đến ta, kẻ cô độc đáng thương không nơi nương tựa. Sau khi lạnh nhạt với ta một tháng, hắn lại đến thăm ta."Đã nhân được bài học kia rồi thì phải học cách ngoan ngoãn hơn đi.”Dao của ta đã bị thu lại, chỉ có thể cạy cạy móng tay: "Không phải ngài nói thích tính cách kiêu ngạo khó thuần của ta sao?” Hắn thấy ta vẫn có thể đấu khẩu với hắn, cơn giận lập tức tiêu tán."Trong cung không phải là nơi đánh đấm giết chóc."“Có rất nhiều cách để bảo vệ chính mình, trẫm sẽ cho nàng, nhưng nàng phải ngoan ngoãn.”Ta bĩu môi:“Trừ phi, bồi thường cho ta một đứa bé.”“Cái này thì có gì khó. Ở bên cạnh Thái hậu có sẵn một đứa bé rồi.”Hoàng tử bệnh tật gầy gò như mèo nhỏ bị kéo đến trước mặt ta. Đứa bé nhút nhát sợ sệt chỉ biết trốn sau lưng người khác, không có vẻ gì là của một Hoàng tử.Ma ma liên tục xin lỗi:“Xin nương nương thứ tội, Tứ hoàng tử sức khỏe không tốt, hơi nhút nhát một chút.”Đứa trẻ này từ khi ra đời đã mất mẫu thân, vẫn luôn được nuôi ở bên cạnh Thái hậu, mà Thái hậu lại không thường ở trong cung, nên đành rơi vào tay của Chu Huân. Mười tháng thì có đến tám tháng là ở trong tình trạng ốm đau bệnh tật. Nhưng rốt cuộc thì vẫn còn sống.Cuối cùng lại rơi vào tay ta.Ta mỉm cười đứng dậy, trên mặt là sự dịu dàng chưa từng có.“Lại đây, lại đây, để ta xem xem nhi tử của ta trông như thế nào.”Sinh con cho Thẩm Xung ư?Thân thể của Mạnh Cẩm không phù hợp.Mà ta cũng không ngu ngốc đến mức giao điểm yếu của mình cho hắn.Huống hồ, ta không chờ đợi được nữa rồi.Có sẵn người, vừa hay đúng lúc.