Chương 4 - CẨM ĐƯỜNG
12.“Khá khen cho nàng, dám cầm đao của trẫm gi.ết nhi tử của trẫm.”Thiên tử Thẩm Xung bỏ mặc Tam Hoàng tử đang quỳ sụp không đứng dậy nổi ở bên ngoài Dưỡng Tâm Điện, chạy tới chất vấn ta vì sao lại nói ra những lời ác ý như vậy, còn kéo theo cả nhi tử của hắn.Hiện giờ Thẩm Xung đã bình thản hơn rất nhiều, khác hẳn với người thâm trầm không từ thủ đoạn như trước kia, hiện tại cứ như hai người khác nhau. Trước đây trong mắt hắn không chứa nổi một hạt cát, hiện giờ lại chỉ cần tiền triều cùng hậu cung an ổn mà không màng đến dối gạt.Ta không hài lòng cho nên dựa người trên ghế, híp mắt nằm phơi nắng, cũng không hề liếc nhìn hắn lấy một cái. Bầu không khí càng thêm căng thẳng, hắn duỗi tay chạm vào mặt ta.“Nàng đó nàng đó, với tính tình này lại càng giống với nàng ấy.”Lúc Hoàng đế gặp Thái hậu ở chùa Hộ Quốc đã nhất kiến chung tình với Như Phi, mà Như Phi kia chính là ta.Như Phi Như Phi, phi tần mà hắn hằng ao ước.Buồn cười thật đấy, ta lại làm thế thân của chính mình.Rốt cuộc thì không ai có thể tưởng tượng được, hiện giờ Mạnh Cầm chính là ánh trăng sáng đã ch.ết nhiều năm của Thẩm Xung, nàng tên Vân Đường.Bắt chước chính mình ư, cần giống bao nhiêu ắt có bấy nhiêu. Cho nên, khi Thẩm Xung bị ta dùng một kiếm hất văng khỏi ngựa, dẫm lên xương bả vai muốn bóp cổ hắn, đứng trước lưỡi đao sắc bén của ta hắn lại tìm thấy bóng hình của cố nhân từ thần thái của ta.Hắn muốn phong kẻ không coi ai ra gì như ta làm Như Phi.Ta đưa ra điều kiện muốn hắn thay ta gi.ết thiên kim giả, giúp ta báo thù rửa hận.Hắn đã không còn tàn nhẫn hung ác như trước, cũng không muốn can thiệp vào chuyện của đại thần. Chỉ giao Đại Lý Tự khanh cùng Ngũ công công đại tổng quản cho ta, có thể đưa kẻ ác ra trước công lý hay không còn phải dựa vào thủ đoạn của chính bản thân ta.Vào thời khắc đặc biệt tuyệt không thể thiếu thủ đoạn cứng rắn. Đây chính là lời của Thẩm Xung vào năm hắn mười tám tuổi. Thế nên đã chọn nghiêm hình bức cung.Có Đại Lý Tự khanh đích thân tới hiện trường thì làm sao có thể có lỗ hổng trong chứng cứ phạm tội được. Cho nên bọn họ đều thừa nhận. Thế nhưng lại nhảy ra một Tam Hoàng tử giận dữ vì hồng nhanh, khiến ta trở thành oan hồn ma quỷ.Thẩm Xung muốn bảo vệ nhi tử, ta lại cố tình muốn xả hận, chúng ta giằng co mãi không thôi.“Khi còn nhỏ suýt chút nữa thì thằng bé bệnh ch.ết, Hoàng hậu cưng chiều vô độ khiến hắn không biết trời cao đất dày là gì, khiến cho trẫm thất vọng vô cùng.”Ta cười lạnh.“Chỉ một câu thất vọng liền coi như không có chuyện gì xảy ra ư?”Thẩm Xung lộ rõ vẻ không vui.Ta lại không hề nhượng bộ mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong chế nhạo ẩn chứa khiêu khích, là do chính miệng hắn nói với Vân Đường rằng hắn yêu nhất là dáng vẻ này của nàng. Hắn bị thái độ của ta ép lui, đang muốn mở miệng thì có tiếng hô…“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”Ánh mắt ta sáng lên, Chu Huân à, đã lâu không gặp.Ta dùng trăm phương ngàn kế kéo Tam Hoàng tử rớt đài chính là muốn mang lễ vật gặp mặt tới cho ngươi đấy.13.Nàng ta vẫn giữ dáng vẻ hiền dịu đoan trang của nữ tử thế gia. Chỉ khi nhìn thấy ta cùng thanh đao thì đuôi mắt mới khẽ giật. Nhưng cuối cùng cũng không nhìn thẳng vào ta mà vội vã quỳ xuống trước mặt Thẩm Xung.“Tam Hoàng tử còn trẻ tuổi, không tránh được bị kẻ gian xúi giục hãm hại, chỉ nhất thời tức giận mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy.”“Trung cung không tránh khỏi trách nhiệm dạy dỗ kẻ ngốc kia không nên người, thần thiếp không thể thoái thác tội lỗi của mình. Thần thiếp xin được bỏ mũ thỉnh tội, tự vào lãnh cung chấp nhận hình phạt.”Ma ma bên cạnh vội vàng quỳ xuống.“Thân thể nương nương không tốt, mới vừa xuống giường đã dẫntheo Tam Hoàng tử tới nhận tội. Xin bệ hạ thứ tội, nương nương không thể vào lãnh cung được.”Nếu Trung cung bị liên lụy, vậy thì ảnh hưởng tới tận gốc rễ luôn rồi. Chưa nói đến những chuyện khác, nhất định nguyên lão của Chu thị sẽ không dễ dàng bỏ qua. Trên triều cũng không tránh khỏi sẽ nảy sinh tranh chấp. Mà điều Thẩm Xung ghét nhất chính là mấy lão già kia đứng ở trên triều không ngừng cãi cọ qua lại.Chu Huân vẫn hệt như khi còn trẻ, thích nhất là dông dài.Nhưng mà nàng ta đừng có tưởng bở nữa đi.“Ma ma có phải đã nhiều lời quá rồi không, ở nơi này của Bệ hạ còn có chỗ cho ngươi nói hay sao?”Sắc mặt của Hoàng hậu cùng Lý ma ma đều trắng nhợt. Ta lại liếc mắt nhìn Thẩm Xung một cái.“Ngài cũng tìm cho ta một cái miệng thay thế đi, sau này những lời khó nghe đều là người khác nói, ta chỉ nói những lời mà ngài thích nghe thôi có được không?”Hoàng hậu bị vạch trần bộ mặt thật, nụ cười đoan trang đông cứng trên gương mặt. Ma ma lắm lời cũng bị Ngũ công công kéo ra ngoài, cho tới khi tiếng vả miệng từ bên ngoài truyền vào, sắc mặt Hoàng hậu lập tức đông cứng. Hận ý từ sâu trong đáy mắt nàng đảo qua trên người ta, ta lại không thèm để ý mà đá đá chân Thẩm Xung ở dưới gầm bàn.“Kẻ gian kia là ai? Là ta ư?”“Hay là đang nói đến vị thiên kim giả đáng ch.ết kia vậy?”Trách phạt nhi tử thì không đành lòng, vậy thì trừng trị thiên kim giả kia đi. Lấy lui làm tiến, đối với mọi người đều là chuyện tốt cả mà.Thẩm Xung hiểu được sự nhượng bộ của ta, khuôn mặt u ám ngay lập tức như mùa xuân làm băng tuyết tan chảy.“Nàng là ái phi của trẫm, nếu nàng thành kẻ gian vậy thì chẳng phải trẫm sẽ thành hôn quân hay sao.”“Ý của Hoàng hậu chính là nữ nhi kia của Mạnh gia độc ác gian xảo, lợi dụng nhi tử của trẫm, lại còn muốn gi.ết ái phi của trẫm, quả thực tội không thể tha. Trẫm phạt nàng ta…”“Phụ hoàng không thể!”Ta nhếch khóe miệng… Đồ ngu kia tới rồi đấy.14.Thẩm Dục Thần quỳ gối chịu tội ở bên ngoài điện, vừa nghe thấy Mạnh Tuyết Như phải chịu phạt thì vội vã xông vào nội điện.Không hề có quy củ, đúng là ngu đố ai ngu lại, vừa hay lại đúng ý ta.“Hỗn xược!”Chu Huân dứt khoát giáng một bạt tai lên mặt Tam Hoàng tử.“Nếu bổn cung còn không nghiêm trị, không biết ngươi còn bị kẻ gian mê hoặc đến mức nào.”“Vốn dĩ chuyện đổi trắng thay đen, lừa gạt Thánh thượng đã là tội nghịch, suýt chút nữa liên luỵ đến cả mạng của Như Phi, ban cho nàng ta một ly rượu độc cũng xem như đã cho nàng ta thể diện rồi.”Hoàng thượng chừa lại đường sống cho nhi tử, mặt khác phải đẩy Mạnh Tuyết Như lên đầu sóng ngọn gió thôi. Hoàng hậu thấy vậy thì mừng rỡ, thuận nước đẩy thuyền muốn lấy mạng của Mạnh Tuyết Như, bảo toàn mạng sống cho nhi tử của chính mình. Nhưng Tam Hoàng tử không biết tốt xấu kia lại trực tiếp quỳ sụp xuống.“Mẫu hậu, nhi thần đối với Tuyết Như là một tấm chân tình, nàng đơn thuần lương thiện, tuyệt đối không thể làm chuyện ác.”Nói rồi lại liếc nhìn ta, giọng điệu đã yếu đi ba phần:“Chẳng qua nàng chỉ bị người ta hãm hại thôi, hiện tại dung mạo cũng đã bị huỷ, thật đáng thương biết bao. Mẫu hậu là chủ mẫu của Trung cung, nên làm chủ cho nữ nhân yếu đuối đáng thương như nàng mới phải.”Thẩm Xung nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Chu Huân bị chọc giận đến mức hận không thể ngất xỉu ngay tại chỗ. Ta chủ động giải vây giúp nàng.“Tam Hoàng tử nếu còn không tin thì có thể tự mình tới Đại Lý Tự là có thể biết ngay thôi. Dù sao thì nữ nhân Mạnh gia có ch.ết cũng phải ch,ết trong minh bạch, chi bằng thẩm tra đến cùng đi.”Chu Huân luống cuống.Bên trong Đại Lý Tự, ngoài m.áu me ra thì còn có thể có cái gì. Mạnh Tuyết Như bị đưa vào đó, chắc chắn sống không bằng ch.ết. Đúng vậy, cho dù là ch.ết, ta cũng không để ả được ch.ết tử tế.Lăn giường đinh, đứng dưới giàn thiêu, cắt tai, đưa vào ổ rắn…Bảy mươi hai hình phạt, xuyên suốt năm tầng ngầm. Cũng không biết Mạnh Tuyết Như có thể kiên trì được bao nhiêu.Mạnh Cầm phải chịu bao nhiêu uất ức, ta sẽ đặt hết mọi khổ hình lên người nàng ta, nợ m.áu phải trả bằng m.áu.Chu Huân không nỡ để nhi tử mà mình nuôi lớn từng ngày phải trông thấy cảnh tượng như vậy. Nàng vội vã ném xuống mặt nạ đoan trang chỉnh tề, đau khổ mà cầu xin. Nhưng ta đã lùi một bước rồi, làm sao Thẩm Xung có thể bức ép ta thêm nữa.“Lui xuống đi, còn để cho ta thấy bộ dạng không làm nên trò trống gì thì cứ việc cút đến đất phong hoang vu vắng vẻ.”“Có thời gian quỳ xuống cầu xin trẫm, chi bằng nàng về dạy dỗ lại nhi tử không nên thân kia của nàng cho tốt đi.”Chu Huân dù sao cũng là đích thê, đương nhiên sẽ nhận được sự kính trọng của Thẩm Xung, lần đầu tiên bị răn dạy nặng lời khiến cho nàng mất hết thể diện, làm sao có thể tự mình tìm xúi quẩy cho được.Tam Hoàng tử vẫn bị Hoàng đế đưa đến Đại Lý Tự.“Cũng coi như trẫm đã giúp nàng một phen, cảm thấy vừa lòng chưa?”Thẩm Xung lạnh mặt trừng ta, đầu mày nhíu chặt lộ rõ vẻ không vui. Ta tiến lại gần, đẩy ngã hắn xuống án kỷ, giống hệt Vân Đường tuổi mười lăm không biết lớn nhỏ, ngồi trên người hắn.“Tuy rằng không được hài lòng cho lắm, nhưng ngài đã bảo vệ ta, ta cũng muốn khiến cho ngài vừa lòng đẹp ý.”Ta nắm bắt từng mánh khoé nhỏ của Vân Đường, gãi đúng chỗ ngứa, nhưng chỉ giống tới năm phần, vẫn chưa đủ để tận hứng.Mỗi lần như vậy đều thiếu chút nữa mới có thể khiến Thẩm Xung thoả mãn. Dường như hắn có thể đạt được ước nguyện nhưng rồi sự thiếu sót lại khiến hắn đau đớn đến thấu tận tim gan.Đối với ta hay là đối với Vân Đường, cũng đều thêm thương nhớ.15.Chẳng qua chỉ sau ba ngày mà Tam Hoàng tử từng khí phách trước mặt bao nhiêu người lại đột nhiên đổ bệnh.Cũng đúng thôi, tận mắt chứng kiến người trong lòng bị chặt đứt ngón trỏ ở trước mắt mình, lại lột thêm một lớp da, cuối cùng trở thành một khối m.áu thịt lẫn lộn, còn ngượng ngùng duỗi bàn tay đầm đìa m.áu về phía hắn mà kêu “Thần ca ca cứu muội”. Thử hỏi một Hoàng tử lớn lên trong nhung lụa như hắn có thể chịu nổi hay sao.Nhưng trớ trêu thay, khi Mạnh Tuyết Như ch.ết còn kêu gào một câu với Tam Hoàng tử“Kiếp này sinh ra không thể bầu bạn, kiếp sau nhất định ta sẽ ở bên chàng.”Cảnh tượng m.áu thịt trộn lẫn khiến Tam Hoàng tử sợ tới mềm nhũn cả chân. Lập tức sai người nghiền nát xương cốt thành tro, đem rải xuống sông cho xong hết mọi chuyện. Cho dù như vậy, Tam hoàng tử vẫn sốt cao không hạ, thái y liên tục được mời đến. Thái y nói là do hoảng sợ quá mức, ảnh hưởng đến tinh thần.Không người nào biết, trên lưỡi đao rạch trên người Mạnh Tuyết Như có tẩm độc, lúc Tam Hoàng tử ôm nàng vừa hay bị dính phải. Hoảng sợ quá độ, tâm thần không ổn định, sau đó sẽ dẫn tới ảo giác.Hết thảy những chuyện này đều do ta cẩn thận tính toán từng li từng tí.Hắn suốt ngày nghi thần nghi quỷ, còn ta thì chưa quên mẫu hậu của hắn đâu.Nhân lúc cung nhân thất trách để Tam Hoàng tử xông vào nội điện, ta đã một hơi gi,ết sạch nội ứng của Chu Huân. Lúc mang danh sách đẫm m.áu kia đến trước mặt Chu Huân, nghe nói nàng ta tức giận đến mức mặt mày tái xanh.Nàng ta không vui, ngược lại ta rất vui.Đêm đó lập tức sai người gửi y phục đẫm m.áu của Mạnh Tuyết Như lúc bị hành hình tới Hầu phủ.“Hầu phủ thương nhớ nữ nhi lắm phải không, bổn cung thưởng cho bọn họ đây, nhìn vật mà nhớ người.”Nghe nói Hầu phu nhân giận dữ nôn ra m.áu, toàn Hầu phủ loạn thành một nồi cháo heo, trở thành trò cười khắp thiên hạ.Ta ngồi xếp bằng cắn hạt dưa, Thẩm Xung nhịn không được lại thở dài:“Nhi tử của trẫm sao lại vô dụng đến mức này, trẫm hổ thẹn đến mức thà gi.ết trẫm đi còn hơn.”Ta đưa mắt ra hiệu, lời này lập tức truyền đến khắp lục cung.Đặc biệt là cung Vị Ương, được nghe nhiều nhất rồi đấy nhé.Chu Huân trốn tránh trong cung Vị Ương, nổi trận lôi đình.Tiểu Đáp ứng bởi vì đeo một đóa hoa tường vi màu đỏ mà bị nàng tìm cớ phạt quỳ. Hoàng hậu nương nương hiền lương rộng lượng sắp lộ ra cái đuôi hồ ly rồi.Chẳng qua đó chỉ là quà gặp mặt mà thôi, trò hay vẫn còn ở phía sau kìa.