Chương 3 - Cảm Động Dưới Ánh Trăng
Theo luật lệ triều đình hiện tại nếu quả phụ không tái giá, thì con cái nàng sinh ra sẽ bị thu vào tông tộc quản thúc.
Để khuyến khích sinh con, kẻ ngồi trên cao rất biết cách ép buộc nữ tử, khiến họ cam tâm tình nguyện nhảy vào hố lửa.
Nhà Vương Đại Ngưu ở quê, có một đôi phụ mẫu hung hăng quyền thế.
Nếu như để Song Song bị đưa trở lại nhà họ Vương, ai biết con bé sẽ phải sống những ngày tháng thế nào…
Nghĩ tới gương mặt ngây thơ, đáng yêu của Song Song, ta thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:
“Ngày mai ta sẽ tới dạm hỏi.”
05
Sau khi đính thân với Kiều Muội, ta lại quay về vương phủ tiếp tục công việc.
Đêm hôm đó đi tuần về, Vương Hổ lén lút kéo ta vào phòng trực ban.
Sắc mặt hắn xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Lâm Tiểu Ngọ! Ngươi điên rồi sao! Dám câu dẫn nam nhân trong Liên Hoa Uyển?!”
Tim ta như rớt một nhịp!
Nửa tháng trước ta đều lén đi, tuyệt không để ai phát hiện, sao Vương Hổ lại biết được?
Vương Hổ tức đến mức nhéo tai ta:
“Ngươi thường ngày câm như hến, vỗ một cái cũng chẳng kêu lấy nửa tiếng, thế mà chuyện tày trời thế này lại dám lặng lẽ làm một mình! Ngươi biết không—Tiểu Đào được điều tới hầu hạ người đó ở Liên Hoa Uyển rồi!
Hắn bảo với Tiểu Đào, nếu ngươi còn không tới gặp hắn, hắn sẽ làm ầm lên trước mặt Vương gia, liều mạng cá chết lưới rách!”
Lòng ta thật sự lạnh như băng đá!
Quả không sai… càng đẹp, càng độc.
Ta đã chọc gì đến hắn cơ chứ?!
Tay chưa từng nắm, môi chưa từng chạm vậy mà hắn lại muốn đòi mạng ta!
Chuyện này… ta có oan khuất đến mức nào đi nữa cũng không ai tin nổi!
Vương Hổ nhìn ta từ đầu đến chân một lượt, tức tối mắng:
“Ngươi mà thích nam nhân thì bỏ chút bạc ra tìm tiểu quan giải khuây là được rồi! Kiều Muội hiền lành, thấu tình đạt lý, sẽ không vì thế mà gây chuyện với ngươi.
Thế mà ngươi lại dám gan to tày trời, đi trêu chọc nam sủng của Vương gia! Mau đi dỗ dành hắn đi, rồi tìm cách rút lui cho sạch sẽ!”
Ta tức đến mức đầu ong ong cả lên!
Yêu tinh hải đường rốt cuộc đã nói gì với Tiểu Đào chứ?!
Rõ ràng giữa ta và hắn chẳng có chuyện gì cả, vậy mà nét mặt của Vương Hổ lúc ấy, cứ như thể ta khiến hắn có thai không bằng!
Vương Hổ còn nhân cơ hội lạm quyền điều ta đến trực ở Liên Hoa Uyển.
Ta tức khí bừng bừng, hùng hổ xông thẳng vào phòng yêu tinh hải đường, định tìm hắn nói cho ra lẽ.
Hắn đang ngồi bên cửa sổ nhấm rượu, thấy ta bước vào liền mỉm cười nhìn ta.
Ta lập tức quỳ phịch xuống trước mặt hắn, mở miệng cầu xin:
“Là ta nhất thời mê sắc! Mong công tử đại lượng bỏ qua cho, tha cho ta một con đường sống. Dù sao ta cũng từng cứu mạng ngài mà!”
Hắn tựa cằm lên tay, đôi mắt xinh đẹp híp lại, nhìn ta như thể đang suy tính xem nên xử trí thế nào.
Hồi lâu sau, hắn hỏi:
“Ngươi từng thích nam nhân khác chưa?”
Ta thành thật gật đầu:
“Thích rồi.”
Ánh mắt hắn chợt lạnh đi, sắc nhọn như dao gió lướt qua da thịt ta, lại hỏi:
“Vậy ngươi thích hắn hơn, hay thích ta hơn?”
Câu này… sao mà so được?
Với Lâm Thanh Yến, là tình cảm tích tụ theo năm tháng.
Còn với yêu tinh hải đường, là động lòng trước sắc đẹp… hai cái này đâu thể đánh đồng?
Ta len lén nhìn hắn một cái, rồi quyết định nói dối:
“Giờ thì… không còn thích ai nữa.”
Thật ra… là thích cả hai.
Hắn chau mày, nâng ly rượu ném thẳng vào ngực ta, giận dữ quát:
“Ai cho phép ngươi không thích nữa?!”
06
Tên yêu tinh hải đường này còn khó đối phó hơn cả lão bản.
Thích hắn thì không được, không thích hắn cũng không xong.
Không biết hắn nghe tin ta đính thân từ đâu vừa biết đã giận đến mức mặt mày xám ngoét.
Hắn mở cửa ra, tức giận quát lớn:
“Ta lập tức đến trước mặt Vương gia cáo ngươi tội cấu kết thị loạn nội viện, tư thông cùng ta, tội không thể dung tha!”
Ta hoảng hốt vội đưa tay bịt miệng hắn lại, giận dữ nói nhỏ:
“Nhỏ giọng thôi! Chuyện này mà ngươi cũng thấy vẻ vang sao?!”
Ta kéo hắn trở lại trong phòng, dịu giọng dỗ dành, bảo rằng ta với Kiều Muội chỉ là phu thê giả.
“Ta thích ngươi thì đã sao chứ? Ngươi cũng chỉ là một nam nhân mang thân phận đặc biệt, chẳng thể giúp nhà họ Lâm ta nối dõi tông đường.
Ta tuổi này rồi, bên gối không có người tri kỷ sớm tối hàn ôn, ngoài mặt thì sống, sau lưng lại bị người ta chỉ trỏ. Ngươi tưởng ta dễ sống lắm sao?”
Thấy hắn dần bình tĩnh lại, ta càng ra sức kể khổ.
“Ngươi là người của Vương gia, là trăng trên trời, là tuyết trên mây. Ta có thích ngươi thế nào đi nữa… cũng chỉ dám nghĩ đến trong mộng mà thôi.”
Ta cúi mình thấp hết mức có thể, diễn tròn vai một kẻ thấp hèn, nhu mì, cam chịu.
Cuối cùng, hắn cũng không nói gì đến chuyện tố cáo nữa xem như những lời ta nói… đã lọt vào tai hắn rồi.
Ta thở phào một hơi thật khẽ.
Vẫn nên nghe lời Vương Hổ, từ từ mà dứt ra với hắn thì hơn.
Nếu thật sự để Vương gia phát hiện… e rằng mạng này cũng không giữ nổi.
Một lúc lâu sau, ta nghe hắn than thở, giọng đầy u oán:
“Miệng ngươi thì nói thích, nhưng ta chẳng thấy ngươi giống người đang thích ai cả. Không hỏi ta họ tên, không dò ta thích gì. Ngày nào cũng như cái hũ nút, bôi thuốc xong là đi. Nếu không phải ta ép ngươi đến làm việc bên cạnh, e là suốt cả năm cũng chẳng gặp được một lần.”
Ai nói ta chưa từng dò hỏi?
Ta đã sớm sai Tiểu Đào đi moi tin từ hắn rồi.
Ta cúi đầu, ánh mắt rơi xuống nốt ruồi đỏ nơi cổ tay hắn, khẽ giọng nói:
“Ngươi tên là Tiêu Lăng, người Giang Nam. Thích ăn món nhạt, ưa mùi hương thanh đạm.
Sau giờ trưa thường ra hồ sen dạo bước, trêu chọc đám cá béo trong hồ. Đêm đến thường mất ngủ, thích ôm vò rượu ra ngoài ngồi thổi gió.”
Có những chuyện, là Tiểu Đào nói cho ta biết.
Còn có những chuyện… là do ta lén lút xâm nhập Liên Hoa Uyển, âm thầm quan sát hắn mà khắc ghi trong lòng.
Tiêu Lăng cầm quạt, nhẹ nhàng gõ vào mu bàn tay ta.
Ta liền trở tay, nắm lấy cán quạt, từ từ lần theo quạt xếp… chạm vào cổ tay hắn.
Hắn nhíu mày liếc ta một cái.
Thấy hắn không rút tay lại, gan ta lớn hơn chút nữa dứt khoát nắm trọn bàn tay hắn.
Làm xong mấy chuyện ấy, tim ta đập như trống trận.
Tiêu Lăng bất chợt lên tiếng:
“Ngươi chẳng phải giỏi nhất là vẽ chân dung sao? Trước kia đã vẽ bao nhiêu bức cho Lâm Thanh Yến, sao chẳng thấy vẽ cho ta lấy một tấm?”
07
Ta giật mình, cứ tưởng chuyện ta từng thầm mến Lâm Thanh Yến đã bị Tiêu Lăng phát hiện!
Ai ngờ chỉ là do Lâm Thanh Yến vì muốn nâng đỡ ta mà tâng bốc ta trước mặt Vương gia, nói ta giỏi vẽ, muốn giúp ta có cơ hội được để mắt đến.
Trái tim đang treo lơ lửng trong ngực ta cuối cùng cũng buông xuống.
Nói thật thì, hầu hạ bên cạnh Tiêu Lăng đúng là một việc… khổ như tu luyện.
Tính tình hắn thất thường, sớm nắng chiều mưa, không ai đoán nổi.
Mới một khắc còn ngồi trong sân mỉm cười ngắm hoa, phút sau đã đột nhiên nổi giận, ra lệnh nhổ hết hoa trong viện cả rễ cũng không được để lại.
Ta vốn đang thả diều trong viện, hắn ngẩng đầu nhìn một lát.