Chương 7 - Cạm Bẫy Mượn Bụng
Lục Thanh Đồng lập tức cảnh giác:
“Thu Thủy bị xử lý?” Nàng liếc nhìn Thôi ma ma:
“Sao hôm qua không báo lại?”
Thôi ma ma khom người đáp:
“Hôm qua lão nô tìm không thấy con tiện nhân Thu Thủy, cứ tưởng nó lười biếng trốn về ngủ sớm, nào hay bị thế tử trách phạt.”
Lục Thanh Đồng đứng dậy, nhấc cằm ta lên:
“Ta lập tức cho Thôi ma ma đi tìm quản sự hoa phòng đối chất với ngươi, nếu ngươi dám nói dối, ta sẽ giết cả ngươi lẫn mẹ ngươi, chặt xác cho chó ăn.”
Chân mày ta khẽ giật, vội quỳ xuống run rẩy nói:
“Nô tỳ không dám giấu phu nhân nửa câu, phu nhân là trời của nô tỳ, nô tỳ chỉ biết nghe theo phu nhân sai bảo.”
Lục Thanh Đồng nhìn vẻ mặt sợ hãi của ta, hết sức hài lòng.
Sau khi trang điểm xong, Thu Vũ đỡ nàng chuẩn bị sang chính viện dùng bữa với Phó Hựu.
Bỗng ngoài cửa có tiểu tư chạy vào viện, bắt lấy Thôi ma ma.
“Đem Thôi ma ma giải lên quan phủ!”
Ta ngẩng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt một người theo hầu, liền nhận ra nhau.
Lục Thanh Đồng thoáng hoảng sợ, nhận ra người kia là Trường Thanh.
Chỉ là nàng không ngờ Trường Thanh lại quen biết với U Lan.
Trong khoảnh khắc sững sờ ấy, Thôi ma ma thất thanh hô lớn:
“Phu nhân, là U Lan…!”
Giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, tất cả đã rõ.
Phó Hựu đi xuyên qua đám đông, ánh mắt dịu dàng nhìn Lục Thanh Đồng:
“Phu nhân đừng lo, Thôi ma ma làm sai thì xử lý thôi.
“Ta sẽ thường trú ở kinh thành, không để phu nhân đơn phòng cô quạnh.”
Lục Thanh Đồng nhìn ta, trong ánh mắt đã có thêm vài phần hận ý.
Ta cúi gằm mặt thật sâu.
Thấy ánh mắt Phó Hựu dừng lại trên người ta, Lục Thanh Đồng lập tức cười mà nói:
“Phủ hầu lấy thế tử làm trọng, xử lý một bà tử mà thôi, thiếp thân sao phải lo lắng.”
Phó Hựu liếc nhìn nàng, như vô tình nói:
“Con nha hoàn tên U Lan ấy, trông cũng có vài phần giống nàng.”
16.
Ta đứng hầu ngoài cửa.
Cũng có thể cảm nhận được khí lạnh trong phòng đang dâng lên.
Lục Thanh Đồng thu lại ánh mắt lạnh lẽo, nở nụ cười:
“Có lẽ do hầu hạ trong viện thiếp thân, nên thân hình có chút tương tự.”
Phó Hựu buột miệng:
“Nàng ấy dáng dấp còn uyển chuyển hơn một chút.”
Sắc mặt Lục Thanh Đồng chợt sa sầm, rồi vội vã nở nụ cười:
“Những nha hoàn theo hầu trong viện thiếp đều là người của thế tử sau này.”
Không đợi Phó Hựu nói gì, nàng đã tiếp lời:
“Thế tử chẳng phải đã hẹn điện hạ Ung Vương sao? Giờ đã đến rồi, không nên để điện hạ đợi lâu.”
Phó Hựu thấy Lục Thanh Đồng có phần không vui, cũng không nói thêm, chỉ “Ừ” một tiếng.
Ăn qua loa vài miếng rồi đứng dậy rời khỏi chính viện.
Lúc đó ta đang nói chuyện với Trường Thanh.
Vừa thấy Phó Hựu, ta lập tức cúi đầu hành lễ.
Hắn thoáng ngửi thấy hương thơm nhẹ, khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì.
Trường Thanh đi bên cạnh, hỏi:
“Gia thấy có điều gì không ổn sao?”
Phó Hựu thuận miệng hỏi:
“Con nha hoàn tên U Lan ấy, luôn hầu hạ trong viện phu nhân?”
Trường Thanh gãi đầu:
“Tiểu nhân không rõ.”
“Đi điều tra đi.”
“Phải rồi, bảo quản sự Phó trông chừng phủ, có động tĩnh gì lập tức báo lại.”
Lục Thanh Đồng thấy Phó Hựu và Trường Thanh thì thầm bên nhau, liếc ta một cái, rồi quay người vào chính viện.
17.
Vừa về đến thính phòng, Thu Vũ đã mang theo hộp đồ ăn tiến vào.
Nàng trước đây được Lục Thanh Đồng sai lên trang viện để chăm lo ăn mặc cho ta sau khi mang thai.
Nay Thôi ma ma và Thu Thủy đều không còn, mấy việc dơ bẩn đành đến lượt nàng làm.
Thu Vũ ngồi xuống bên cạnh ta, giọng nói nhẹ nhàng thân thiết:
“Những thứ này đều là phu nhân ban thưởng.”
Kiếp trước, Thu Thủy cũng từng dụ ta uống rượu bằng giọng điệu dịu dàng như thế.
Ta mỉm cười:
“tỷ ăn cùng nô tỳ đi.”
Ánh mắt Thu Vũ lóe sáng:
“Ta hầu hạ bên phu nhân, thường xuyên ăn những thứ này, đây là phu nhân ban thưởng riêng cho ngươi.”
Ta cười lạnh trong lòng, nhớ đến ánh mắt căm ghét của Lục Thanh Đồng sáng nay.
E rằng chỉ cần ta ăn vài miếng điểm tâm kia, chẳng mấy chốc sẽ bị ném vào bãi tha ma.
“Ta vừa thay chăn đệm, tay còn chưa rửa, hay là đợi tỷ cùng ăn.”
Thu Vũ thấy ta mềm nắn rắn buông, cũng không có cách gì.
Cười gượng:
“Phu nhân còn giao việc khác, để ta làm xong sẽ quay lại nói chuyện với ngươi.”
Ta gật đầu ngoan ngoãn.
Thu Vũ đi ra ngoài, dặn nha hoàn trông cửa khóa thính phòng lại.
Thôi ma ma vừa bị giải đi.
Chính viện lúc này không thể có thêm người chết.
Phó Hựu đã rời phủ từ sớm, phải đến bữa tối mới quay về.
Chỉ mong Trường Thanh có thể phát hiện điều gì.
Chỉ cần hắn còn ở trong phủ, ta vẫn còn một đường sống.
18.
Ta bóp vụn điểm tâm, thoa một ít vào kẽ móng tay, rồi qua khe cửa quan sát sắc trời bên ngoài.
Chờ đến khi trời tối hẳn, ta đem toàn bộ thuốc tránh thai giấu kỹ trong khe gạch dưới nền nhà.
Từ ngày được trọng sinh, ta đã biết Lục Thanh Đồng bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với ta.
Một nha hoàn hoa phòng mà muốn đối đầu thế tử phu nhân, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.