Chương 8 - Cái Giá Phải Trả

“Đàn em, tôi cũng là học trò của thầy Ngô, năng lực của tôi không kém gì cô. Bây giờ cô lo lắng tôi sẽ cướp đi danh tiếng của cô sao?”

 

Tôi nghe mà da đầu tê dại.

 

Ngay cả các y tá cũng không có lòng tin.

 

Họ lén nói với tôi rằng thuốc do Trương Đới Phi kê hoàn toàn không có tác dụng.

 

Lúc Vương Bang Hạo nhập viện vẫn còn khá lạc quan, nhưng hiện tại mỗi đêm anh ấy đau đến mức không thể ngủ, đập đầu vào tường và ban ngày cũng nổi cáu, gào thét rằng không muốn sống nữa. So với trước đây, anh ấy như biến thành một người khác vậy.

 

“Bác sĩ Thẩm, tôi không dám tưởng tượng, nếu Trương Đới Phi chữa hỏng bệnh, Vương Bang Hạo không phải sẽ...”

 

Tôi lập tức gửi tin nhắn cho trưởng khoa, trường khoa dựa vào kinh nghiệm đã liên hệ với khoa tâm thần giám định trước.

 

Sau vài ngày lo lắng, tài khoản xã hội của tôi nhận được một tin nhắn riêng, gửi vào lúc 3 giờ sáng:

 

[Quyên Tử, tôi có thể ước một điều không, tôi bị bệnh nan y không thể chữa khỏi, tôi muốn xem một thứ gì đó vui vẻ.]

 

Tôi âm thầm hoạt động một tài khoản hài hước có tên “Vương Thúy Quyên”. Mỗi tập tôi đều quay video vui nhộn để chiều lòng người hâm mộ, nội dung được lấy từ những bài viết do người hâm mộ gửi đến, và toàn bộ doanh thu sẽ được quyên góp.

 

Nhưng tôi chỉ chấp nhận những bệnh nhân mắc bệnh nan y, bệnh nặng, mất hy vọng gửi bài viết đến, dùng một cách khác để chọc cho họ vui vẻ.

 

[Tôi hiểu quy tắc, tôi sẽ chụp ảnh bệnh án của tôi cho bạn xem, đây là một căn bệnh hiếm gặp, bạn có thể hiểu được không?]

 

Tôi ngay lập tức nhận ra đó là hồ sơ bệnh án của Vương Bang Hạo.

 

Theo nội dung bài viết của anh ấy, tôi đã đặt mua gậy huỳnh quang, bộ đồ ếch tại siêu thị gần đó và chọn dịch vụ giao hàng nhanh nhất đến bệnh viện. Tôi dặn anh ấy đừng nản lòng, bệnh có thể chữa khỏi và hứa sẽ đăng video của anh ấy trong ngày hôm nay.

 

Khoảng hai giờ sau, tiếng gõ cửa vang lên ở phòng bệnh.

 

“Cảm ơn đã giúp tôi lấy hàng, bệnh viện không cho bệnh nhân xuống lấy hàng thật là..."

 

Vừa ngẩng đầu lên, tôi sững sờ, người đứng đó là Lục Trạch Duệ.

 

Anh ta xách hộp giữ nhiệt và hộp cơm, tiện tay đặt một túi đồ chuyển phát nhanh lớn lên bàn, cau mày khuyên tôi:

 

“Lại quay video hài hước à?”

 

“Quay video kiếm được mấy đồng tiền, em đang bị bệnh mà còn làm mấy trò này?”

 

“Thanh Úy, đôi khi anh thực sự không hiểu nổi em, con gái con đứa sao lại cố tình làm xấu bản thân, khiến mình trở nên rẻ tiền? Em không thể học cách đoan trang thanh lịch một chút à?”