
Chồng tôi lương năm chín trăm ngàn, vậy mà vẫn khăng khăng bắt tôi chia đôi mọi khoản chi tiêu.
Mẹ tôi bệnh, tôi tìm anh ta mượn năm mươi ngàn, anh ta bảo tôi viết giấy nợ và tính lãi.
Tôi không mượn, lặng lẽ đem bán hết trang sức của mình.
Sau đó, mẹ anh ta bị gãy chân, anh ta ra lệnh tôi nghỉ việc để ở nhà chăm sóc.
“Mẹ tôi nuôi tôi không dễ dàng gì, cô là con dâu thì phải chăm sóc, dù sao lương của cô cũng chẳng đáng bao nhiêu.”
Trước mặt cả nhà, tôi lấy ra tờ giấy nợ mà mình đã xé nát.
Bình luận