Chương 1 - Cái Giá Của Một Lần Tin Sai Người

Tôi và Từ Kim Từ là thanh mai trúc mã, kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp đại học.

Mười năm sau khi cưới, tôi vẫn không có con.

Tôi vô cùng áy náy với anh ta, sẵn sàng từ bỏ công việc để ở nhà chuyên tâm chuẩn bị mang thai.

Nhưng chồng tôi đã sớm lén lút qua lại với con gái của người giúp việc nhà tôi.

Bọn họ bán hết tài sản của gia đình tôi, âm mưu hại chết bố mẹ tôi.

Họ khiến tôi mất đi khả năng làm mẹ, nhốt tôi trong tầng hầm, bắt tôi chứng kiến cảnh gia đình bốn người của họ hạnh phúc bên nhau.

Tôi chết trong oán hận.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về năm lớp 12.

1

Tôi và Từ Kim Từ đã có hôn ước từ nhỏ.

Năm tôi tốt nghiệp cấp hai, công ty nhà họ Từ phá sản vì cha của anh ta làm ăn thua lỗ.

Ông ta không có khả năng gánh vác số nợ khổng lồ, cuối cùng chọn cách nhảy lầu tự sát.

Bố mẹ tôi thấy hai mẹ con Từ Kim Từ đáng thương, bèn đứng ra trả hết nợ cho họ, còn lo toàn bộ chi phí sinh hoạt.

Nói cách khác, gia đình tôi nuôi sống họ.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Từ Kim Từ vào làm việc trong công ty nhà tôi và kết hôn với tôi.

Bố mẹ tôi có lòng tốt, nhưng lại nuôi nhầm hai con sói vong ân.

Bọn họ trách bố mẹ tôi không chịu trả nợ giúp họ trước khi cha anh ta tự sát.

Họ cấu kết với người ngoài để hại chết bố mẹ tôi.

Từ Kim Từ còn khiến tôi suốt đời không thể có con, lợi dụng sự áy náy của tôi để chiếm đoạt công ty nhà tôi.

Đến khi tôi nhận ra tất cả, hắn và nhân tình đã có hai đứa con.

Ngày hôm đó, sau vô số lần thử thụ tinh trong ống nghiệm, cuối cùng tôi cũng mang thai.

Tôi vui mừng chạy xuống lầu, muốn báo tin này cho người chồng mà tôi yêu.

Nhưng đó cũng là ngày công ty nhà tôi tuyên bố phá sản.

Từ Kim Từ không cần phải giả vờ với tôi nữa, hắn đưa hai đứa con đến trước mặt tôi.

Nhìn cảnh gia đình bốn người hạnh phúc của họ, tôi chết lặng, đứng sững ở đầu cầu thang.

Hai đứa trẻ đó giống hệt Từ Kim Từ, dù có muốn lừa dối bản thân cũng không thể.

“Từ Kim Từ, bọn họ là ai?”

“Là vợ và con tôi.”

Điền Điềm ôm bụng bầu, từng bước tiến về phía tôi.

Cô ta là con gái của người giúp việc nhà tôi.

“Tiểu thư cao quý thì đã sao?”

“Tài sản nhà cô là của tôi, người đàn ông của cô yêu tôi.”

Cô ta giật lấy tờ kết quả khám thai trong tay tôi.

“Ồ! Cô mang thai rồi sao?! Uống nhiều thuốc tránh thai như vậy mà vẫn có thai à?!”

Thuốc tránh thai?

Tôi chưa từng uống thuốc tránh thai.

Bất giác, tôi nhớ lại những viên “vitamin” mà Từ Kim Từ chuẩn bị cho tôi, ngày nào hắn cũng nhắc tôi uống.

Tôi quay đầu, định chất vấn hắn.

Nhưng Điền Điềm đột nhiên đẩy tôi xuống cầu thang.

Bản năng mách bảo tôi ôm chặt bụng, nhưng vô ích.

Cơn đau quặn thắt ập đến, tôi gắng gượng cầu xin Từ Kim Từ đưa mình đến bệnh viện.

Thế nhưng, tôi chỉ thấy hắn ôm hai đứa con, che mắt chúng lại, nhìn tôi như thể đang nhìn một đống rác.

“Cứu… cứu tôi…”

Không ai đáp lại.

Tôi cảm nhận được máu đang chảy dần dần xuống từ giữa hai chân.

Cơ thể tôi trở nên lạnh buốt.

Trong cơn hấp hối, tôi nghe thấy giọng nói của Từ Kim Từ.

“Cuối cùng cũng chết rồi. Giá mà lúc đó cô ta đi cùng hai lão già kia trên chiếc xe đó, thì đâu đến mức phải phiền phức như thế này.”

2

“Chiêu Chiêu?”

“Tiết này là của sư thái đấy, cậu mà còn dám lơ đễnh à?”

Tôi bừng tỉnh.

Trước mắt tôi là lớp học năm lớp 12.

Tôi đã trở về thời cấp ba.

“Điền Điềm.”

Nghe thấy cái tên này một lần nữa, tôi siết chặt cây bút trong tay.

Điền Điềm buộc tóc đuôi ngựa cao, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tự tin trả lời câu hỏi của giáo viên.

Tôi hơi nghiêng đầu, nhìn qua cánh tay của Điền Điềm và thấy Từ Kim Từ.

Ánh mắt anh ta đầy ắp sự ngưỡng mộ.

Hóa ra, ngay từ lúc này, Từ Kim Từ đã thích Điền Điềm rồi.

Từ Kim Từ và Điền Điềm luôn thay nhau đứng nhất, nhì trong khối.

Kiếp trước, hai người họ đỗ cùng một trường đại học.

Tôi từng nghĩ rằng Từ Kim Từ chỉ thay lòng khi lên đại học, hóa ra còn sớm hơn tôi tưởng.

Thực ra, lúc mới vào cấp ba, người đứng đầu khối chính là tôi.

Mà còn là kiểu cách biệt hàng chục điểm so với người thứ hai.

Chính Từ Kim Từ luôn nói với tôi rằng tôi đè ép cậu ta về thành tích, khiến cậu ta cảm thấy áp lực.

Cậu ta nói, với điều kiện gia đình tôi, có học đại học hay không cũng chẳng quan trọng.

Cậu ta nói, dù tôi học tốt hay dở thì tình cảm của cậu ta với tôi cũng không thay đổi, bảo tôi bớt làm bài tập mà tận hưởng cuộc sống.

Thế là dần dần, tôi bị ảnh hưởng.

Kết quả, tôi chỉ đỗ vào một trường đại học bình thường.

Còn cậu ta cùng Điền Điềm lại thi đỗ vào trường đại học hàng đầu trong nước.

Sau khi kết hôn, bằng cử nhân bình thường của tôi lại trở thành lý do khiến mẹ Từ coi thường tôi.

Trong mắt bà ta, tôi không xứng với đứa con trai tốt nghiệp từ trường danh giá của bà ấy.

Giờ nghĩ lại, đầu tôi đúng là không bị ngấm nước thì cũng bị đá vào rồi.

Tại sao tôi lại đem cả cuộc đời mình đặt cược vào một gã đàn ông?

Mà gã đàn ông này còn là kẻ ăn bám gia đình tôi?

3

Giờ ra chơi, tôi vùi đầu vào sách vở.

Kiếp trước, dù tôi không bỏ bê chuyện học, nhưng cũng không chăm chỉ như hồi lớp 10.

Bây giờ được sống lại, tôi phải bù đắp lại tất cả những gì mình đã bỏ lỡ.

Bạn cùng bàn huých nhẹ vào tay tôi.

Từ Kim Từ đến rồi.

“Chiêu Chiêu, cái này cho cậu.”

Vẫn giống như kiếp trước, là một lọ sao giấy.

Tôi nhìn thấy sự miễn cưỡng ẩn sâu trong ánh mắt của Từ Kim Từ.

“Cảm ơn.”

Như thể chỉ cần tôi nhận lấy là cậu ta đã hoàn thành nhiệm vụ, không muốn nán lại thêm giây nào nữa, quay người rời đi ngay lập tức.

Tôi tiện tay đặt lọ sao lên bàn, tiếp tục đọc sách.

Bạn cùng bàn nhìn chằm chằm vào lọ sao một lúc, rồi lại huých tôi.

“Chiêu Chiêu, cái lọ sao này…”

“Sao thế?”

“Hình như tớ đã thấy nó ở chỗ Điền Điềm rồi…”

Tôi gật đầu, vẫn giữ dáng vẻ chăm chú đọc sách, nhưng lén vểnh tai nghe, ánh mắt cũng liếc về phía Điền Điềm.

Tôi thấy Điền Điềm đỏ mặt ngượng ngùng khi nghe Từ Kim Từ giảng bài cho mình.

Tôi cũng nghe thấy đám bạn của Từ Kim Từ bàn tán.

“Hôm nay cái cô Tạ Chiêu Chiêu này sao bình tĩnh thế?”

“Đúng đó! Anh Từ đích thân tặng đồ cho cô ta, không phải nên vui đến phát khóc sao?”

“Không lẽ cô ta biết đó là thứ mà chị Điềm không cần?”

“Đồ mà chị Điềm không cần, đưa cho cô ta đã là nể mặt cô ta lắm rồi, hiểu không?!”

Tôi nhớ lại, kiếp trước khi nhận được lọ sao này, phản ứng của tôi đúng là giống như những gì bọn họ mong đợi.

Vui mừng, kích động, thậm chí còn khóc vì cảm động.

Dù đó chỉ là một trong số ít món quà mà Từ Kim Từ từng tặng tôi.

Ngay hôm đó, tôi liền khoe lên tất cả các tài khoản mạng xã hội của mình.

Bạn cùng bàn khi đó cũng nói với tôi những lời tương tự.

Nhưng lúc ấy, tôi đã tức giận đến phát điên.

Giờ phút này, tôi nhìn cô ấy đầy áy náy.

Khuôn mặt vẫn còn chút bầu bĩnh, cô ấy ôm chặt ngực, vẻ mặt đầy hoảng sợ:

“Chị ơi, em thẳng đấy!”

Đúng là chuyên gia phá bầu không khí.

Tôi tiếp tục đọc sách.

4

Tan học, tôi nóng lòng muốn về nhà ngay.

Tôi nhớ bố mẹ.

Tôi còn phải nói với họ rằng tôi muốn hủy hôn, mẹ con nhà họ Từ đúng là lũ vong ân bội nghĩa.

Tôi hào hứng lao vào nhà, nhưng lại không thấy bóng dáng bố mẹ đâu.

Tôi hỏi quản gia:

“Bố mẹ tôi đâu?”

“Tiểu thư quên rồi sao? Ông bà chủ đã ra nước ngoài, phải nửa tháng nữa mới về.”

Phải rồi, tôi quên mất.

Nhưng tôi cũng chợt nhận ra một chuyện.

Bố tôi luôn trọng tình nghĩa, hơn nữa còn là bạn thân của bố Từ. Nếu không, ông cũng chẳng đứng ra trả nợ thay nhà họ.

Nếu tôi đột ngột đòi hủy hôn, bố chắc chắn sẽ nghĩ tôi đang giận dỗi mà không đồng ý.

Nhưng cứ để mẹ con Từ Kim Từ sống sung sướng thêm nửa tháng sao?

Tôi không cam tâm.

“Tiền sinh hoạt phí cho nhà họ Từ đã gửi chưa?”

Quản gia đáp:

“Trước khi đi, ông chủ đã chuyển luôn ba tháng tiền sinh hoạt phí, bây giờ mới qua một tháng rưỡi.”

Quản gia tưởng tôi định gửi thêm tiền cho nhà họ Từ.

Làm gì có chuyện đó!

“Có thể đóng băng thẻ đó không?”

“Ý tiểu thư là thẻ gửi cho nhà họ Từ?”

Tôi không do dự gật đầu.

“Đó là thẻ đứng tên ông chủ, cần ông chủ trực tiếp thao tác.”

Không đóng băng được? Vậy thì tôi sẽ tính sổ với họ!

Từ sau khi tôi tốt nghiệp cấp hai, mẹ con nhà họ Từ đã sống nhờ vào gia đình tôi.

Nuốt bao nhiêu tiền, giờ phải nhả ra hết!

“Hãy tổng hợp tất cả các khoản tiền gia đình tôi đã gửi cho nhà họ Từ những năm qua tôi muốn biết họ nợ chúng ta bao nhiêu.”

Năm đó, khi bố tôi đề nghị chu cấp học phí cho Từ Kim Từ, cậu ta còn mạnh miệng nói rằng sau này đi làm sẽ trả lại.

Quản gia tuy có chút khó hiểu, nhưng nụ cười khó giấu nổi.

Tôi chỉ muốn tự tát mình một cái.

Đến cả quản gia còn nhìn ra nhà họ Từ đang lợi dụng gia đình tôi, vậy mà kiếp trước tôi lại mù quáng suốt cả đời.

Bữa tối, tôi đã nhận được bản sao kê tài chính.

“Một tháng tiêu hết 300.000 tệ?!”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tôi, quản gia bình thản gật đầu.

Tôi chỉ biết rằng nhà họ Từ sống nhờ vào gia đình tôi, nhưng không ngờ mức chi tiêu của họ chẳng kém gì nhà tôi – những người đang sống trong biệt thự.

“Ông chủ trọng tình nghĩa, thiếu gia nhà họ Từ lại là vị hôn phu của tiểu thư, nên với ông, số tiền này không đáng kể, ông cũng không để tâm.”

Tôi lạnh lùng ăn cơm.

Giờ tôi không còn ngu ngốc nữa.

Không thể để người khác tiếp tục xem nhà tôi như cây ATM được!

5

Dưới đề xuất của giáo viên, lớp tôi thành lập các nhóm học tập.

Tôi, Từ Kim Từ, Điền Điềm và ba bạn cùng lớp khác được xếp chung một nhóm.

Cuối tuần, cả nhóm hẹn nhau ở công viên trung tâm để học bài và thảo luận.

Từ Kim Từ và Điền Điềm cùng nhau đến.

Giờ đây, tôi chỉ chìm đắm trong việc học, hoàn toàn không có phản ứng gì khi thấy hai người họ đi cạnh nhau.

“Chiêu Chiêu, bài hôm trước cậu hỏi khó đến mức Từ Kim Từ cũng phải đến tìm tớ thảo luận đấy.”

Tôi liếc nhìn Điền Điềm, người đang cố tình bắt chuyện, đồng thời thấy rõ vẻ tự đắc không che giấu được trong ánh mắt cô ta.

Và cả chiếc dây chuyền trên cổ cô ta nữa.

Một món trang sức thuộc bộ sưu tập mới nhất của một thương hiệu xa xỉ, lại còn là phiên bản giới hạn.

Nhưng Điền Điềm chẳng qua chỉ là con gái của người giúp việc nhà tôi mà thôi.

Cô ta có thể học cùng trường cấp ba với tôi cũng là vì bố mẹ tôi muốn tôi có bạn, học phí đều do nhà tôi chi trả.

Cô ta lấy đâu ra tiền mua đồ xa xỉ?

Là tôi đã nghĩ quá tốt về con người rồi.

Trước đó tôi còn nghĩ, nếu cô ta chỉ bị Từ Kim Từ ảnh hưởng, tôi có thể tha cho cô ta một lần.

Nhưng giờ nhìn lại, tha cái đầu! Cô ta cũng không sạch sẽ gì.

“Thật sao?” Tôi hỏi ngược lại, “Nhưng bài đó đâu có khó, tôi làm được rồi mà.”

“À… à thế à?”

Nụ cười của Điền Điềm bỗng trở nên cứng ngắc.

Từ Kim Từ lập tức trách móc tôi:

“Làm được rồi mà còn làm mất thời gian của tôi?! Thời gian của tôi rất quý giá, biết không?”

“Tôi vừa mới làm được thôi mà.”

Tôi chớp mắt, làm ra vẻ vô tội, chỉ vào tập bài tập đang mở trên bàn đá và Thẩm Mộ – người đang ngồi trên ghế đá.

Nhìn vẻ mặt như vừa ăn phải thứ gì bẩn thỉu của Từ Kim Từ, tôi thấy thật sảng khoái.

Từ Kim Từ kéo Điền Điềm sang ngồi phía bên kia.

Tôi cũng ngồi xuống, tiếp tục vùi đầu vào học, ném một đống bài cho Thẩm học bá – người mà tôi phải bao một tháng ăn sáng mới chịu đồng ý giảng bài cho tôi.

Đây mới là học bá chân chính, dù ngủ gật trong giờ vẫn luôn giữ vị trí thứ 10 toàn khối.

Bên kia, Từ Kim Từ và Điền Điềm ngồi cạnh nhau, trai tài gái sắc.

Anh ta đang giảng bài cho cô ta, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi.

Chắc trong đầu anh ta đang nghĩ rằng tôi yêu anh ta đến mê mệt, thấy anh ta giận lẽ ra phải chạy tới vung tiền dỗ dành.

Tôi đúng là muốn tìm anh ta, nhưng không phải để ném tiền.

Cuối buổi học nhóm, tôi trịnh trọng cảm ơn Thẩm Mộ.

Sau đó—

“Từ Kim Từ, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Tôi không nhận ra gương mặt đang vui vẻ của Thẩm Mộ bỗng trầm xuống.

Từ Kim Từ tỏ ra như đã đoán trước, miễn cưỡng đáp:

“Có chuyện gì thì nói đi.”

Tôi nhìn Điền Điềm và vài bạn cùng lớp, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Tôi thì không sao, nhưng chắc anh sẽ thấy khó xử đấy. Anh chắc chắn muốn nói chuyện ở đây chứ?”

Từ Kim Từ lập tức kéo tôi ra chỗ khác.

Tôi lấy từ trong túi ra một tờ sao kê, đưa cho anh ta.

“Lúc trước chính anh nói rằng, tiền của nhà tôi là tiền anh vay. Giờ anh đã trưởng thành rồi, đây là hóa đơn, nhớ trả.”