
Người ta nói cái bóng không thể sống qua mùa hè.
Nhưng cái bóng của tôi đã sống suốt ba năm.
Hôm nay hợp đồng hết hạn.
Tạ Lâm ném tờ giấy giải ước lên bàn.
Mặt bàn kính cường lực vang một tiếng “cộp”.
“Thẩm Miên.” Giọng anh ta hơi khàn. “Em có thể ở lại.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy giải ước.
Ô ký tên còn để trống.
Tên anh đã ký sẵn rồi.
Tạ Lâm.
Chữ viết bút máy, lực ấn mạnh đến mức in hằn.
“Thêm tiền à?” Tôi hỏi.
Ngón tay anh hơi khựng lại. “…Cái gì?”
“Gia hạn thì phải thêm tiền.” Tôi lấy điện thoại ra xem giờ. “Quá thời gian còn phải cộng thêm hai mươi phần trăm. Phụ lục ba, điều bảy trong hợp đồng.”
Tạ Lâm bỗng bật cười. Anh rất ít khi cười. Khóe môi nhếch lên một chút, giống như có con dao rạch ra một vết.
“Được.” Anh nói. “Gấp đôi.”
Tôi lắc đầu. “Không ký.”
Không khí đông cứng lại. Ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê chói đến nhức mắt. Biệt thự này cái gì cũng tốt, chỉ là đèn hơi nhiều.
Bình luận