Chương 7 - Cái Bẫy Bạn Thân
Ngay sau đó, cô ta tag tôi rất nhiệt tình:
“@Giang Hà, Hà Hà ơi, bọn tớ lập đội tham gia triển lãm nè cậu cũng tham gia đi!
Coi như kết bạn với mấy bạn bên khoa khác cho vui.”
Nghe thì có vẻ ngây thơ vô hại, nhưng tôi thừa biết — đây chỉ là một sân khấu nữa để cô ta khoe mẽ, tiện thể dẫm tôi một phát.
Ban đầu tôi định từ chối. Nhưng sau đó lại nghĩ — có khi… đây là một cơ hội.
Dự án của khoa Tài chính nghe cũng hoành tráng ra phết:
“Mô hình nền tảng kinh tế chia sẻ trong khuôn viên trường dựa trên dữ liệu lớn.”
Họ chuẩn bị mấy chục trang slide PowerPoint lung linh, kèm theo một bản kế hoạch kinh doanh trông cực kỳ chuyên nghiệp.
Trong phần thảo luận nhóm, ai cũng thao thao bất tuyệt, nào là tỷ suất hoàn vốn, mô hình phân tích thị trường, nói như nuốt mic.
Đến lượt tôi giới thiệu, Phương Lâm Lâm tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội mỉa mai.
Trước mặt cả nhóm, cô ta cười tươi rói:
“Hà Hà học một ngành khá đặc biệt nha, cả ngành chỉ có đúng một mình cậu ấy, hahaha. Nên giờ cậu ấy đại diện cho nguyên cái khoa của mình tham gia cùng bọn mình đó!”
Một nam sinh trong nhóm lập tức bắt nhịp:
“Một người một ngành á? Thế khoa các cậu có dự án gì ra hồn không đấy?”
Phương Lâm Lâm nhanh miệng cướp lời tôi, giọng đầy ẩn ý mỉa mai:
“Ôi dào, ngành của người ta cao siêu lắm, chắc tụi mình cũng chẳng hiểu nổi đâu.
Đừng làm khó Hà Hà nữa mà.”
Tôi cảm thấy lửa giận đang âm ỉ trong ngực, nhưng mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.
Tối hôm đó, tôi quay lại phòng thí nghiệm, kể lại chuyện này cho viện sĩ Vương.
Viện sĩ Vương nghe xong, không những không tức giận mà còn bật cười:
“Ồ? Muốn tham gia à?”
“Được thôi. Thầy có một món đồ nho nhỏ, có thể cho em luyện tay nghề.”
Ông lấy ra một bản thiết kế từ ngăn kéo:
“Đây là máy kiểm tra quang học cầm tay.
Nguyên lý không phức tạp — sử dụng đặc tính hấp thụ của quang phổ ở dải tần nhất định để nhanh chóng phát hiện hàm lượng chất phụ gia trong thực phẩm.”
“Công nghệ thì có sẵn rồi. Quan trọng là xem em có thể biến bản vẽ này thành sản phẩm thật trong vòng hai tuần hay không.”
Mắt tôi sáng bừng lên.
Hai tuần sau đó, tôi gần như sống luôn trong phòng thí nghiệm.
Dưới sự hỗ trợ của các anh chị nghiên cứu sinh, tôi cắm đầu vào tra tài liệu, lập trình thuật toán, mài thấu kính, hàn mạch điện tử.
Thất bại vô số lần, nhưng đến đêm trước ngày triển lãm, cuối cùng tôi cũng hoàn thành được nguyên mẫu thực tế — một thiết bị nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay.
Tôi còn thức trắng đêm để viết bản báo cáo kỹ thuật chi tiết và bảng mô tả trình bày.
Ngày diễn ra triển lãm khoa học công nghệ, không khí vô cùng náo nhiệt.
Khu của khoa Tài chính chật kín người, họ thuê hẳn một màn hình LED khổng lồ, liên tục phát đoạn video quảng cáo bóng bẩy và các mô phỏng sinh động.
Phương Lâm Lâm mặc một bộ vest chuyên nghiệp đầy khí chất, tay cầm micro, tự tin thuyết trình trước ban giám khảo và khán giả về “mô hình kinh tế chia sẻ” với triển vọng gọi vốn hàng chục triệu.
Gian hàng của tôi nằm ở một góc nhỏ, trông rất đìu hiu.
Chỉ có một bảng mô tả đơn giản, một thiết bị kim loại nhìn chẳng có gì nổi bật, và một chiếc màn hình nhỏ đang chạy dòng chữ giới thiệu.
Phương Lâm Lâm tranh thủ ghé sang, liếc một cái rồi nhếch môi:
“Hà Hà, cái này là… cái đèn pin hả?”
Tôi không đáp lại.
Đúng lúc đó, một giáo sư từ khoa Vật Lý tình cờ đi ngang qua và dừng lại trước gian của tôi.
Ông đẩy kính lên, chăm chú đọc bảng mô tả kỹ thuật.
“Thiết kế quang học này… khá sáng tạo đấy.”
Ông nhấc thiết bị của tôi lên, xoay qua xoay lại xem xét:
“Em tự làm cái này à?”
Tôi hơi lo lắng, gật đầu:
“Dạ, em làm dưới sự hướng dẫn của thầy và các anh chị trong phòng thí nghiệm.”
Vẻ mặt vị giáo sư càng lúc càng ngạc nhiên:
“Sinh viên đại học mà làm được tích hợp quang học với độ chính xác thế này?
Không đơn giản chút nào!”
Giọng ông càng lúc càng thu hút người khác đến xem.
Chẳng mấy chốc, gian hàng nhỏ bé của tôi đã bị bao vây bởi một nhóm giáo sư và sinh viên đam mê kỹ thuật.
Có người tinh ý, nhìn thấy dòng chữ nhỏ ở góc dưới của bảng mô tả:
“Giáo viên hướng dẫn: Viện sĩ Vương Trấn Quốc.”
Tiếng xì xào bắt đầu vang lên.
“Viện sĩ Vương Trấn Quốc? Cô ấy là học trò của viện sĩ Vương á?”
“Thảo nào, bảo sao sinh viên năm nhất mà làm ra được thiết bị thế này.”
Trưởng ban giám khảo — một vị giáo sư tóc bạc trắng — cũng nghe tin mà bước đến.
Ông cầm thiết bị kiểm tra của tôi, trò chuyện gần nửa tiếng về kỹ thuật: từ loại cảm biến, đến thuật toán tối ưu hóa.
Gương mặt ông ngày càng hiện rõ sự tán thưởng.
Từ xa, Phương Lâm Lâm nhìn thấy gian triển lãm của tôi đột nhiên đông nghịt người, nụ cười trên mặt cô ta bắt đầu không giữ nổi nữa.
Có lẽ cô ta không hiểu nổi, tại sao một “mô hình kinh doanh đẳng cấp” của mình lại không thu hút bằng “cái đèn pin nhỏ xíu” của tôi.