Chương 4 - CẢ DÒNG HỌ MUỐN TÔI CHIA TIỀN LƯƠNG THÁNG CHO HỌ XÀI GIÚP

Vừa về đến nhà, điều bất thường đầu tiên tôi phát hiện là đôi dép lê của tôi biến mất.

 

Tôi khựng lại, lập tức mở điện thoại, bấm sẵn số 110.

 

Nhưng khi đi về phía phòng ngủ, tôi thấy mảnh vụn khoai tây chiên rơi đầy trước cửa.

 

Tôi lập tức cười lạnh một tiếng.

 

Có thể đoán được mật khẩu khóa cửa của tôi là ngày sinh nhật.

 

Từ nhỏ thích ngủ nướng.

 

Thích ăn khoai tây chiên khi xem TV.

 

Gần đây gia đình còn nhắc đến căn hộ của tôi.

 

Ngoài con em họ ngu ngốc Vương Á Mộng, còn ai vào đây nữa?

 

Dưới sự xúi giục của mẹ nó, nó dám mò đến tận nơi để cướp nhà của tôi!

 

Lửa giận trong tôi bùng lên ngay lập tức!

 

Lúc này cửa phòng ngủ đóng chặt, tôi suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời mang theo sổ đỏ bên mình.

 

Sổ đỏ của tôi luôn cất trong ngăn bí mật của tủ giày, may mà không để trong phòng ngủ.

 

Tôi lấy ra, bỏ vào túi xách, sau đó bật camera điện thoại lên, bắt đầu quay video.

 

"Mọi người ơi, phải làm sao đây? Nhà tôi hình như bị trộm đột nhập rồi! Haizz, cũng tại tôi, đặt mật khẩu cửa là ngày sinh nhật. Bất cứ ai biết giấy tờ tùy thân của tôi, hoặc quen biết tôi, đều có thể đoán ra mở cửa được! Nhìn chỗ này đi, có dấu hiệu bị lục lọi này… chỗ này nữa… và chỗ này nữa…"

 

Sau khi ghi hình đầy đủ, tôi "lo sợ" mở tung cửa phòng ngủ!

 

Phòng ngủ của tôi rất nhỏ, mở cửa ra là thấy giường ngay.

 

Vương Á Mộng đang nằm trong chăn của tôi, vừa ăn khoai tây chiên vừa cười ngu trước TV!

 

Khoai tây chiên vương vãi đầy giường!

 

ĐM!

 

Ngay giây tiếp theo, tôi giật tung chăn với tốc độ ánh sáng!

 

Hừ, đúng như dự đoán!

 

Vương Á Mộng chỉ mặc mỗi quần lót, nằm vắt vẻo trên giường của tôi, ra vẻ vô cùng hưởng thụ!

 

Đồng thời, Vương Á Mộng cuối cùng cũng nhận ra có chuyện không ổn.

 

Nó hét lên một tiếng chói tai, định giật lại chăn, nhưng chăn đã bị tôi ném ra xa.

 

Nó chỉ còn cách dùng túi khoai tây chiên che trước ngực, rống lên:

 

"Cút, Hạ Tình, mày bị bệnh à?!"

 

Tôi tát thẳng một cái vào mặt nó:

 

"Bị bệnh là mày chứ ai! Mẹ mày đẻ mày ra quên mất cái miệng, lấy lỗ đít thay vào à?"

 

Vương Á Mộng ôm mặt, không thể tin nổi:

 

"Mày dám đánh tao?!"

 

Camera vẫn đang ghi hình, tôi cười lạnh, rút sổ đỏ ra dí vào mặt nó:

 

"Đây là nhà của tao. Mày biết xâm nhập gia cư bất hợp pháp hoặc đột nhập cướp nhà thì bị xử thế nào không?"

 

Nó nhìn chằm chằm sổ đỏ, sững sờ một giây, sau đó sắc mặt trở nên vặn vẹo:

 

"Cái gì mà của mày, của tao? Không phải đều là người trong một gia đình sao? Mẹ tao nói rồi, mày lương năm cả triệu, căn hộ này mày nhường cho tao là hợp lý, mày dọn về công ty ở không được à? Dù sao mày cũng kiếm lại được mà!"

 

Tôi bỗng nhiên cười:

 

"Vậy là, Vương Á Mộng, mày thừa nhận, mày muốn cướp nhà của tao đúng không?"

 

Vương Á Mộng theo phản xạ buột miệng: "Đúng thế!"

 

Ngay sau đó, nó nhận ra mình lỡ lời.

 

Nó lao tới cướp điện thoại của tôi:

 

"Con đ này, mày dám quay video?!"*

 

Tôi bấm dừng quay, khóa màn hình.

 

Chỉ trong 2 giây, video đã tự động sao lưu lên đám mây.

 

Mà để nó đập hỏng điện thoại của tôi, cần 5 giây.

 

Từ nhỏ, bố mẹ tôi hiền lành, luôn dặn tôi bớt gây chuyện, khiến con em họ này tưởng tôi dễ bắt nạt.

 

Nhưng giờ phút này, trong nhà tôi, đối phó với một kẻ đột nhập bất hợp pháp—

 

Mọi thứ đều đã sẵn sàng.