Chương 7 - Cá Chép May Mắn Đầu Thai

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

9

Tống Anh Tú cũng khẩn thiết nói:

“Bác sĩ, làm phiền các anh kiểm tra kỹ lại một lần nữa. Có khi lúc nãy là chẩn đoán sai.”

Mẹ tôi vừa khóc vừa khàn giọng lên tiếng:

“Chắc chắn là nhầm rồi. Tôi đang mang một đứa bé phúc tinh, không thể nào nói mất là mất được!”

Bác sĩ nhìn ba người chúng tôi, thở dài một hơi nặng nề.

“Thành thật xin lỗi, tôi hiểu cảm xúc của mọi người, nhưng mà…”

Nghe đến đây, mẹ tôi đau đớn đập mạnh tay xuống giường, gương mặt Cố Trạch Khải và Tống Anh Tú cũng đầy vẻ u sầu.

Lúc này, tôi cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, nhẹ nhàng vỗ lên bụng mẹ.

“Khoan đã vội đau buồn, con vẫn chưa chết đâu.”

Nghe thấy giọng tôi, mẹ tôi giật bắn người, bật dậy khỏi giường:

“Tôi nghe thấy giọng con tôi rồi! Nó vẫn ổn!”

Phản ứng của mẹ khiến mọi người xung quanh đều giật mình.

Tống Anh Tú vội vàng đỡ lấy tay mẹ tôi, dịu giọng nói:

“Ức Nhiên, ta biết con đau lòng, nhưng vẫn phải giữ gìn sức khỏe. Con yên tâm, nhà họ Cố nhất định sẽ không bỏ mặc con.”

Mẹ tôi lập tức nắm chặt tay bà:

“Dì à, con không nói mê đâu, thật sự là con bé vẫn khỏe mạnh!”

Nói rồi, mẹ tôi lại vỗ nhẹ vào bụng:

“Con gái ngoan của mẹ, cử động chút đi nào, để bà nội nhìn thấy con.”

Tôi bất lực nhếch môi — chưa cưới mà đã biết lấy lòng mẹ chồng tương lai rồi sao?

Nhưng để phối hợp với mẹ, tôi đành xoay người nhẹ nhàng.

Tống Anh Tú và Cố Trạch Khải ngây người nhìn chằm chằm vào bụng mẹ tôi.

Sợ họ không nhìn rõ, tôi cố tình cử động thêm một lần nữa, rõ ràng hơn.

Đôi mắt Tống Anh Tú lập tức sáng bừng, giọng run lên vì xúc động:

“Cử động rồi! Thật sự cử động rồi! Cháu gái của tôi không sao!”

Bà lập tức quay phắt lại, gấp gáp ra lệnh với bác sĩ:

“Mau kiểm tra lại! Dùng thiết bị tốt nhất, gọi bác sĩ giỏi nhất! Nếu cháu tôi xảy ra chuyện gì, bệnh viện này gánh không nổi đâu!”

Bác sĩ bị dọa đến choáng váng, đỏ mặt gật đầu lia lịa, vội vàng sắp xếp lại toàn bộ quy trình kiểm tra.

May thay, mọi việc đều suôn sẻ.

Dù bị ảnh hưởng bởi thuốc nên thai có hơi yếu, nhưng nhờ vào thể chất đặc biệt của tôi, cuối cùng vẫn vượt qua nguy hiểm.

Bác sĩ xem xong thì kinh ngạc không thôi, nói chưa từng thấy bào thai nào có sức sống mạnh mẽ đến thế.

Mẹ tôi lập tức được chăm sóc như quốc bảo, chuyển thẳng vào phòng VIP, có người trông coi suốt 24 giờ.

Tống Anh Tú đích thân mang trà đến, còn hầm cả nồi canh gà để mẹ tôi bồi bổ.

Cố Trạch Khải thì lặng lẽ kéo Trần Vãn Tình định rời đi.

Không ngờ, Tống Anh Tú ngay lập tức nhận ra, giọng lạnh băng:

“Đứng lại đó cho tôi!”

Vệ sĩ lập tức bước lên, chắn ngay đường hai người họ.

Cố Trạch Khải mặt cắt không còn giọt máu:

“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Ức Nhiên chẳng phải đã không sao rồi sao?”

Tống Anh Tú sầm mặt bước tới:

“Sao? Chẳng lẽ anh còn mong con bé có chuyện?”

“Con… con không có…”

Cố Trạch Khải ấp úng, nói không nên lời.

Ánh mắt Tống Anh Tú chuyển sang Trần Vãn Tình.

Cô ta cúi đầu, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.

Tống Anh Tú không buồn đôi co, lập tức lấy điện thoại ra gọi:

“Lập tức kiểm tra toàn bộ camera giám sát khu vực bánh ngọt trong phòng nghỉ của buổi đấu giá. Ngay lập tức!”

Cố Trạch Khải nhỏ giọng nói:

“Mẹ, không cần thiết đâu… Tình Tình làm sao mà làm ra chuyện như vậy được…”

“Không cần thiết?”

Tống Anh Tú hừ lạnh, rồi đưa thẳng điện thoại dí vào mặt anh ta.

Trên màn hình là đoạn video giám sát — rõ mồn một hình ảnh Trần Vãn Tình lén rắc bột trắng lên bánh ngọt. Khi đó khu vực đã dọn sạch, chỉ còn lại ba người bọn họ.

“Thứ đó chắc chắn vẫn còn trên người cô ta. Lục soát!”

Bất chấp sự giãy giụa của Trần Vãn Tình, vệ sĩ lập tức khống chế và lục túi cô ta.

Rất nhanh, họ tìm thấy một gói bột trắng trong người cô.

Tống Anh Tú lạnh lùng ra lệnh:

“Gọi cảnh sát.”

10

Tống Anh Tú không chút do dự, lập tức bảo vệ sĩ gọi báo cảnh sát.

Cố Trạch Khải còn định nói gì đó:

“Mẹ, có khi nào đây là hiểu lầm…”

Tống Anh Tú chỉ vào màn hình giám sát, tức đến mức toàn thân run rẩy:

“Cố Trạch Khải, chẳng lẽ phải đợi cô ta hại chết con anh rồi anh mới hối hận sao? Để cô ta tự nói xem, có phải hiểu lầm hay không!”

Lúc này, vẻ ngạo mạn của Trần Vãn Tình đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn sự điên cuồng và hoảng loạn:

“Đúng, tôi chính là hận Tô Ức Nhiên! Tại sao cô ta lại mang thai con của Trạch Khải? Tôi chỉ muốn cô ta chết!”

“Còn bà nữa, Tống Anh Tú! Một người phụ nữ như bà mà cũng dám làm chủ nhà họ Cố sao? Nhà họ Cố sớm muộn gì cũng thuộc về Trạch Khải, anh ấy nhất định sẽ cứu tôi ra ngoài!”

“Bốp!”

Một cái tát giáng xuống mạnh mẽ. Người ra tay lại chính là… Cố Trạch Khải.

Trần Vãn Tình kinh ngạc nhìn anh ta, hoàn toàn không dám tin.

Cố Trạch Khải giận đến run rẩy:

“Cô đang nói chuyện kiểu gì với mẹ tôi đấy? Nhà tôi là do mẹ tôi nắm quyền, đến cả bố tôi cũng phải nghe lời mẹ, mau xin lỗi đi!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)