Chương 14 - Cá Chép Hóa Rồng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chỉ còn tiếng gió khẽ lay động cành lá.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, rơi lên con dấu tím sẫm trong tay tôi, mát lạnh mà nặng nề.

Tôi nắm chặt nó, cảm giác như nắm cả một vùng biển bình yên mà nặng trĩu trong lòng bàn tay.

Thẩm Tê Nguyệt cuối cùng không kìm được nữa, bật khóc kèm theo tiếng nấc:

“Bà ơi! Tại sao?! Con làm sai chỗ nào?! Con tận tâm tận lực chăm sóc bà như thế! Còn cô ta thì sao?! Cô ta chẳng làm gì cả! Suốt ngày chỉ biết nằm! Dựa vào đâu mà…”

“Tê Nguyệt!” Thẩm Bách Chu quát lớn, nhưng trong mắt ông cũng đầy ngỡ ngàng và không cam lòng, quay sang bà:

“Mẹ, chuyện này… có phải quá vội vàng không? Đàn Yến nó… nó hoàn toàn không hiểu mấy chuyện này! Quỹ An Lan…”

“Con bé không cần hiểu!”

Giọng bà đột ngột cao hẳn lên, mang theo uy lực bao năm đứng ở vị trí cao, ánh mắt quét qua Thẩm Bách Chu và Thẩm Tê Nguyệt như lưỡi dao:

“Chính vì nó ‘không hiểu’! Chính vì nó ‘không để tâm’! Chính vì nó chỉ muốn sống một đời yên tĩnh!”

Ánh mắt bà cuối cùng quay lại phía tôi, mang theo sự thấu tỏ mỏi mệt sau bao sóng gió:

“An Lan là gốc rễ của nhà họ Thẩm, là con thuyền cuối cùng. Nếu giao cho người quá thông minh, suốt ngày muốn tranh quyền đoạt lợi, bà không yên tâm.”

“Chỉ khi giao cho người chỉ muốn nằm dài phơi nắng trên boong, không quan tâm thuyền đi đâu, thì con thuyền này mới thật sự ‘An Lan’.”

“Con thuyền này,” bà chậm rãi nhấn từng chữ, chắc nịch, “chỉ có thể giao cho người thật sự không màng đến nó. Như vậy mới bảo được nó không lật.”

Bà nhìn sang Thẩm Tê Nguyệt đang mặt mày trắng bệch, lảo đảo, giọng hòa nhã hơn nhưng mang quyết định không thể lay chuyển:

“Tê Nguyệt, con rất tốt. Nhưng lòng con quá lớn, quá tham. Phần hồi môn bà cho, đủ để con giàu sang cả đời. Lo mà sống cho tốt, đừng nhòm ngó những thứ không thuộc về mình.”

Bà lại nhìn sang Thẩm Bách Chu và Thẩm Dục Hoài:

“Con dấu này, bà đưa cho Đàn Yến, thì nó là của nó. Các con, đừng ai nảy sinh ý định. Quy tắc của An Lan, các con rõ ràng hơn ai hết.”

Thẩm Bách Chu mấp máy môi, cuối cùng dưới ánh mắt sắc bén của bà, đành cúi đầu:

“Vâng, thưa mẹ.”

Ánh mắt Thẩm Dục Hoài dao động giữa tôi và con dấu kia, cuối cùng trở nên sâu thẳm, phức tạp, và… có chút buông xuôi? Anh khẽ gật đầu:

“Con hiểu rồi, bà.”

Thẩm Tê Nguyệt che mặt, nức nở bỏ chạy khỏi sân.

Nắng vẫn vàng rực rỡ.

Bà như đã dùng hết sức lực, mệt mỏi dựa vào ghế mây, nhắm mắt, khoát tay:

“Mọi người ra ngoài hết đi. Đàn Yến ở lại.”

Thẩm Bách Chu và Thẩm Dục Hoài rời đi với tâm trạng nặng nề.

Trong sân chỉ còn tôi và bà.

Tôi nắm chặt con dấu ấm áp trong tay, cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, trong lòng thì cuộn trào.

“Bà ơi…” cổ họng tôi khô khốc, “cái này… nặng quá. Con…”

Bà mở mắt, nhìn tôi, ánh mắt sáng rõ lạ thường, thậm chí còn mang theo chút ranh mãnh, chẳng còn bóng dáng mệt mỏi khi nãy:

“Con bé ngốc,” bà hạ giọng, hơi đắc ý, “thật tưởng bà hồ đồ rồi sao? Thật tưởng sắp chết rồi sao?”

Tôi: “???”

“Căn bệnh đó,” bà chậm rãi nói, như một đứa trẻ vừa làm trò tinh quái thành công, “bảy phần thật, ba phần diễn.”

Tôi hoàn toàn chết lặng.

“Không làm vậy thì sao thấy rõ lòng người?” Ánh mắt bà trở nên sắc bén, “Con bé Tê Nguyệt, lòng dạ không ngay. Lúc bà bệnh, trong mắt nó có hiếu thảo, nhưng còn có cả tính toán. Tưởng giấu được bà sao? Hừ, số muối bà ăn còn nhiều hơn cơm nó ăn đấy!”

“Còn Bách Chu và Dục Hoài, đầu chỉ nghĩ đến con thuyền lớn nhà họ Thẩm. Nếu đưa An Lan cho họ, sớm muộn gì cũng bị kéo vào để đốt, hoặc thành con bài tranh quyền.”

“Chỉ có con,” bà nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng hơn, “con thật sự không quan tâm. Có đưa núi vàng núi bạc, con cũng chỉ muốn nằm phơi nắng. An Lan ở trong tay con, mới thực sự bình lặng, mới thực sự trở thành tấm khiên bảo vệ cho hậu duệ nhà họ Thẩm. Vì con chẳng bao giờ có hứng tranh đoạt nó!”

Bà vỗ nhẹ mu bàn tay tôi:

“Cầm lấy đi. Đây là ‘giấy phép cá mặn’ bà cho con. Sau này, trời có sập, quỹ này sẽ chống cho con. Con muốn nằm, muốn ngồi, muốn bò, tùy thích.”

“Bà…” mắt tôi nóng lên, chẳng biết nói gì nữa. Thì ra tất cả đều trong tính toán của bà. Cái tính lười nhác, chẳng màng tranh giành của tôi, lại trở thành điểm bà tin tưởng nhất.

“Thôi,” bà nhắm mắt lại lần nữa, khóe miệng cong cong, “đừng có xúc động. Ra ngoài đi, bà muốn phơi nắng. Nhớ thường xuyên về thăm hoa và cái chậu Lô Hội Mờ đó của bà.”

Bước ra khỏi sân nhỏ của bà, ánh nắng chói mắt.

Tôi siết chặt con dấu An Lan ấm áp trong tay, viên đá tím sẫm phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ.

Nó thật nặng, là sức nặng của tiền bạc, của trách nhiệm, và của sự tin tưởng sâu xa mà bà đã trao cho tôi.

Nhưng lạ lùng thay, trong lòng tôi lại không hề thấy hoang mang như tưởng tượng.

16

Ngược lại, tôi cảm thấy như vừa trút được một tảng đá lớn trong lòng.

Vì tôi biết, từ nay về sau, sẽ không còn ai bắt tôi phải bị lôi lên con thuyền to lớn nhà họ Thẩm để làm thủy thủ nữa.

Tôi đã có một vùng biển yên bình, thuộc về chính mình.

Thẩm Bách Chu và Thẩm Dục Hoài đứng đợi ở ngoài sân.

Thẩm Bách Chu nhìn tôi, ánh mắt phức tạp đến cùng cực, vừa có kinh ngạc, vừa có nghi ngờ, vừa bất lực, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài thật dài.

Ông không nói gì, chỉ vỗ mạnh lên vai tôi một cái rồi quay người rời đi.

Bóng lưng hơi còng, như thể trong chớp mắt đã mất đi một phần sức lực để chống đỡ.

Thẩm Dục Hoài bước đến.

Anh cao hơn tôi rất nhiều, đứng trước mặt tôi, cái bóng dài phủ xuống.

Anh cúi đầu, không phải nhìn tôi mà là nhìn vào lòng bàn tay đang nắm chặt của tôi.

Trong đôi mắt sâu thẳm kia cuộn lên đủ loại cảm xúc: xem xét, dò hỏi, một chút không cam lòng, cuối cùng chỉ đọng lại một sự bình thản kỳ lạ và… chấp nhận?

“Chúc mừng.” Anh mở miệng, giọng hơi khàn.

“Cảm ơn anh trai.” Tôi thản nhiên đối diện ánh mắt của anh.

“Quỹ An Lan…” Anh dừng lại, như đang suy nghĩ cách nói, “rất quan trọng. Hy vọng em sẽ… giữ nó thật tốt.”

“Anh yên tâm,” tôi mở bàn tay ra, để lộ con dấu tím sẫm, ánh nắng nhảy nhót trên hoa văn mây cổ kính của nó,

“Em không hứng thú gì với việc chèo lái, chỉ thích nằm dài trên boong thôi. Cái neo này, em sẽ giữ kỹ.”

Thẩm Dục Hoài nhìn ánh mắt thản nhiên, hơi lười biếng của tôi, im lặng vài giây, khóe môi hiếm hoi khẽ nhếch lên một chút.

Đó hẳn là một nụ cười… nhận thua?

“Có việc gì thì tìm anh.” Anh để lại một câu, rồi cũng quay người đi.

Nắng lại chiếu xuống toàn thân tôi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh biếc, hít sâu một hơi thật dài, rồi thật dài.

Tự do rồi.

Thật sự tự do.

Tôi không ở lại căn biệt thự to lớn và lạnh lẽo của nhà họ Thẩm.

Tôi cầm “giấy phép cá mặn” bà cho – quyền lợi từ quỹ An Lan, tìm đến một khu phố cũ yên tĩnh giữa trung tâm thành phố, mua lại một hiệu sách nhỏ đang bên bờ đóng cửa.

Cửa tiệm trước kia có cái tên rất quê: “Ngôi Nhà Vàng”.

Tôi đổi thành “Vảy Rồng”.

Không có ý nghĩa gì đặc biệt. Chỉ là nghĩ rằng, cá mặn dù có lật mình cũng vẫn là cá mặn, nhưng nhỡ đâu thì sao? Nhỡ đâu cá mặn vốn là rồng, chỉ là lười bay thôi? Rụng một mảnh vảy, mở một cửa tiệm, cũng vui mà.

Tiệm không lớn, hai cánh cửa kính khung gỗ cũ kỹ, đẩy ra sẽ kêu “kẽo kẹt”.

Những kệ sách bằng gỗ chiếm gần hết không gian, trên đó đầy đủ các loại sách, mới có, cũ có, khó hiểu cũng có, bình dân cũng có, chẳng kén chọn gì.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)