Chương 7 - Búp Bê Tráo Mệnh
Tôi siết chặt nắm tay, cả người khẽ run lên như bị tức đến nghẹn lời.
Sau đó tôi xoay người, lập tức đặt vé máy bay đi phương Bắc—trông như chạy trốn trong hoảng loạn, nhưng thực chất là chờ thời cơ.
À, và cũng tiện thể… đi nghỉ dưỡng cho đã.
Chồng tôi thấy tôi bình thản đến đáng sợ thì sốt ruột hỏi:
“Vợ à, sao em bình tĩnh vậy? Nếu fan của Niệm Niệm cứ tấn công mình mãi thì phải làm thế nào?”
Dao Dao mắt đỏ hoe, siết tay tôi, giọng run run nhưng kiên định:
“Con không sợ đâu mẹ. Dù có chuyện gì xảy ra, con luôn đứng bên mẹ. Con sẽ bảo vệ mẹ.”
Tôi vuốt đầu con bé—đứa trẻ này luôn hiểu chuyện đến đau lòng.
“Không sao, mẹ có cách.”
Rồi tôi lấy ra một chiếc USB nhỏ—bên trong là đoạn camera ghi lại cảnh Linh Niệm ăn thịt sống, phát điên, nói lời độc ác.
Tôi nở nụ cười lạnh:
“Chờ thời gian chín muồi, mẹ sẽ tung đoạn này lên mạng. Người như Linh Niệm, phải được nếm cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục.”
Chúng tôi dành một tuần ở Bắc Thành để xả hơi, cũng là lần đầu tiên từ khi trọng sinh tôi cảm thấy mình thật sự được thở.
Rồi một tuần trôi qua.
Tôi mở điện thoại—tin nhắn chửi rủa dồn dập đến mức màn hình không kịp tải.
Tôi thản nhiên lướt qua tất cả.
Sau đó—đăng nhập tài khoản mạng xã hội của mình.
Tôi đăng video đã cắt dựng sẵn, nội dung rõ ràng, có âm thanh, có hình ảnh đầy đủ.
Kèm theo một câu duy nhất:
“Công đạo nằm ở lòng người.”
10.
Chẳng bao lâu, từ khóa đó đã bị đẩy thẳng lên hot search.
Nó bùng nổ như cỏ khô gặp lửa—ba tiếng đã phá hơn một trăm triệu lượt đọc.
Bình luận trong livestream của Linh Niệm từ nhiệt liệt tung hô chuyển thành phẫn nộ mạt sát. Những người từng tung hô cô ta như nữ thần, giờ đang dùng những lời bẩn thỉu nhất để nguyền rủa cô ta.
Điện thoại tôi lập tức rung lên—Linh Niệm gọi đến.
Tôi nhếch môi, bấm nhận.
“Lâm Tuyết!!! Con tiện nhân này!! Mau xóa bài!! Bà muốn hại chết tôi à?!!”
Tôi điềm nhiên:
“Linh Niệm, là ai không nói tình nghĩa trước? Tôi chỉ dùng chính cách cô từng dùng để trả lại cô thôi. Sao, chịu không nổi à?”
“Đồ tiện nhân!!! tôi nói cho bà biết, dù có thành ma tôi cũng không bỏ qua cho bà!!!”
Tôi chẳng buồn nghe tiếp, cúp máy—block luôn số.
Tôi tung video lúc này không chỉ để hủy danh tiếng cô ta.
Tôi còn đợi điều kế tiếp—khi Linh Niệm sụp đổ, bọn đứng sau công ty livestream chắc chắn sẽ ra tay.
Kiếp trước tôi đã từng tra, công ty đó vừa đen vừa trắng, có bọn xã hội đen chống lưng.
Linh Niệm dám tung scandal lên mạng—chúng không đời nào bỏ qua.
Quả nhiên, nửa đêm, điện thoại tôi rung liên tục—hơn mười cuộc gọi.
Tôi giả vờ ngủ say, không nghe một cuộc nào.
Mà lúc đó—Linh Niệm đã bị đám người của công ty livestream bao vây trong căn phòng thuê.
Khi năm gã đàn ông mặc đồ đen đạp vỡ cửa vào, cô ta còn đang soi gương chấm lại son, cố vớt vát hình tượng.
“Cô Lâm chơi lớn thật đấy.” Tên cầm đầu quăng một xấp giấy tờ lên bàn—âm thanh nặng nề vang lên.
“Cô tố bọn tôi quy tắc ngầm? Vậy hợp đồng âm dương này, cô định bồi thường sao đây?”
Trong bóng tối, Linh Niệm bịt miệng bằng băng keo, bị kéo đi như một con vật sắp bị mổ thịt.
Cô ta quào tay vào cửa xe—tiếng móng tay cào vào kim loại chói tai—nhưng không một ai để ý.
Trong tầng hầm ẩm thấp, ánh đèn trắng rọi thẳng vào mắt khiến cô ta không mở nổi mắt.
Ông chủ livestream cầm điện thoại của cô ta, cười lạnh:
“Muốn nổi tiếng đúng không? Vậy livestream thứ kích thích một chút cho khán giả nhé.”
Camera bật lên.
Giây tiếp theo, Linh Niệm bị ném vào bồn tắm đầy nước lạnh, livestream bắt đầu—số tiền donate nhảy điên cuồng…
“Buổi biểu diễn chết đuối trực tiếp”—đó là cái mà đám khán giả đang xem và cá cược.
Sáng hôm sau, tôi gọi cho Linh Niệm ba cuộc—tất cả đều không ai nghe.
Tôi liền báo cảnh sát.
Tôi không ngờ—vẫn còn có thể nhìn thấy cô ta sống.
Ba ngày sau, trong đêm mưa, toàn thân thương tích, Linh Niệm đập cửa nhà tôi điên cuồng.
“Dì ơi!! cứu con!!! Chúng… chúng muốn giết con!!!”
Qua mắt mèo, tôi thấy khuôn mặt cô ta—lớp trang điểm nhòe thành một mảng, những vết cào trên cổ dài như rết, trong mắt chỉ còn hoảng sợ và tuyệt vọng.
“Cầu xin dì… con biết lỗi rồi…”
Tay tôi đặt lên chốt cửa—rồi buông ra.
Tiếng mưa xối xả ngoài sân, Linh Niệm ngã quỵ, nước mưa hòa lẫn máu chảy dọc xuống bậc thềm.
Cô ta như nhớ ra điều gì, điên cuồng lục túi—chỉ móc ra được nửa con búp bê pháp thuật bị cắn nát.
“Không… không đúng… Mạng của tôi… không thể thảm như vậy… tôi đã tráo mệnh rồi mà!!! Mệnh của Chu Dao Dao… phải là của tôi!!!”
Lúc 3 giờ sáng, đường phố không còn bóng người.
Linh Niệm lảo đảo bước ra giữa đường, miệng lẩm bẩm:
“Đó là mạng của tôi… của tôi…”
Từ xa, đèn xe tải xuyên qua màn mưa.
Tiếng phanh gấp và tiếng lốp xe ma sát mặt đường vang lên xé toạc đêm tối.
Cơ thể Linh Niệm bị hất văng lên không trung—con búp bê trên tay văng khỏi người, rơi xuống vũng nước, bị bánh xe cán nát thành bùn.
Tôi chạy đến hiện trường.
Linh Niệm không chết.
Nhưng bác sĩ nói—nó bị liệt nửa người, vĩnh viễn không thể đứng lên được nữa.
Trong phòng ICU, Linh Niệm hôn mê một tuần rồi tỉnh lại—nhưng không thể nói chuyện bình thường nữa.
Cô ta co rúm trên giường như một con thú bị thương, thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng liền rít lên hoảng loạn.
Đáng sợ hơn nữa—cô ta bắt đầu bắt chước thói quen sinh hoạt của con Teddy.
Ban ngày ngủ li bì.
Nửa đêm bò dậy, dùng tay bốc thức ăn nhão nhét vào miệng, ăn xong còn liếm mép và liếm cả khay.
Bác sĩ lắc đầu, kết luận: “Rối loạn tâm thần do sang chấn nặng.”
Nhưng họ không biết—
mệnh cách của Linh Niệm đã biến đổi, linh hồn cô ta cũng đã bị giày xéo đến méo mó, biến thành một con quái vật không giống người cũng chẳng phải thú.
Ba tháng sau.
Tôi dẫn Dao Dao ra biển thả diều.
Gió biển lướt qua lùa vào mái tóc con bé, tiếng cười giòn tan như tiếng chuông bạc.
Chồng tôi dựng bếp nướng trên bãi cát, xiên thịt kêu xèo xèo trên than hồng.
Đằng xa, một con chó hoang vẫy đuôi chạy đến. Dao Dao ngồi xuống, xé xúc xích chia cho nó ăn.
Hoàng hôn kéo dài bóng của hai đứa, bình yên và ấm áp đến nghẹn ngào.
Tôi mỉm cười, lấy chiếc lọ thủy tinh chứa tro búp bê tráo mệnh, xoay người, ném vào biển sâu.
Sóng bạc trào lên, cuốn toàn bộ xuống đáy.
Thù hận của đời trước—từ nay chấm dứt.
Kiếp này, tôi đã bảo vệ được gia đình mình.
Và tất cả những gì thuộc về Linh Niệm—đều tan biến như tro bụi giữa đại dương.
(Hoàn)