Chương 8 - Buổi Họp Báo
Giọt nước lăn theo đường cong cơ bắp mà chảy xuống chiếc áo tắm dài mềm mại.
Anh mở cửa, “Chuyện gì?”
Tôi nói: “Trong nhà có chỗ không tắm được.”
“Ừ, tôi biết.”
Anh nói mà khiến tôi như mắc nghẹn ở họng.
Thẩm Thư Cẩn tiếp lời, “Đường ống nước hỏng rồi, đến thứ hai thì thợ mới đến sửa được.”
Nhất thời, tôi và anh đều ngầm giằng co ở đây.
Anh đang đợi tôi đầu hàng.
Tôi gật đầu, “Thế… Có thể mượn–”
“Tùy.”
Thẩm Thư Cẩn thờ ơ buông một từ, đi qua bả vai tôi mà hướng đến phòng sách.
Chỉ còn lại hương bạc hà phảng phất trong căn phòng.
Lúc này, bạn thân gửi tin nhắn đến: “Cậu mua máy trợ thính rồi à?”
“Ừm, dùng tiền của Thẩm Thư Cẩn mua.”
Tuy rằng sau này tôi sẽ trả lại, nhưng số tiền này của anh đã giải quyết vấn đề cấp bách của tôi.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, tôi nghĩ tới nghĩ lui, cắt trái cây rồi đặt lên mâm đem đến phòng sách, ý muốn cảm ơn anh.
Thẩm Thư Cẩn đang nghe điện thoại, thấy tôi chỉ bâng quơ nhìn lướt qua.
Làm tôi quên ngay mọi ý tốt trong lòng.
“Nói, có chuyện gì?”
Anh ấy cúp điện thoại thật nhanh, nhìn lên gương mặt còn ướt của tôi.
“Sợ anh khát nước, đem cho anh chút trái cây.”
Thẩm Thư Cẩn hỏi lại, “Cô không nghĩ là đem nước thì sẽ nhanh hơn sao?”
Tôi cứng họng, “Tôi đi lấy cho anh–”
Bất chợt tôi bị lôi đi, cơ thể mất thăng bằng, ngồi trên đùi anh ấy.
Hương bạc hà thổi qua người tôi.
“Em đang tính kế gì với tôi? Cần phải đối tốt với tôi như vậy à?”
Ánh mắt anh sâu thẳm, “Trốn tôi nhiều năm vậy rồi, cầm tiền chưa thỏa mãn hay sao mà còn muốn chọc người?”
Tôi bỗng nhận ra người mình vẫn còn hơi ướt, khiến cho áo ngủ trở nên trong suốt.
Hoàn toàn thay đổi bầu không khí…
“Tôi không có–”
Tôi muốn giải thích.
Thẩm Thư Cẩn lại đứng dậy, ôm tôi ngồi lên bàn làm việc, bên trong lòng ngực anh, “Không có?”
Tôi nghẹn lời, tay nắm chặt lại, khi sắp né tránh ánh mắt Thẩm Thư Cẩn thì lại bị anh hung hăng hôn lấy.
Hơi thở tràn đầy ý xâm lược thổi bay lý trí tôi chỉ trong giây lát.
Cả người tôi nhũn ra, nắm chặt lấy cổ áo anh, không thở nổi.
Có lẽ là vì phản xạ của cơ thể đã khắc quá sâu mà trong phút chốc, tôi lại đáp trả lấy anh.
Sách nằm trên bàn đã sớm vương vãi đầy mặt đất, heo đất rơi xuống vỡ toang.
Anh cúi đầu, thở gấp hai tiếng rồi mở ngăn kéo, lấy ra thứ gì đó.
“Thẩm Thư Cẩn.. Anh đợi chút.”
Động tác anh khựng lại, đôi mắt khiến người khác không thể chống cự ấy nhìn tôi, mang theo một chút nuông chiều.
“Sao thế?”
“Tôi có điều muốn nói.”
“Nói đi.”
“Hôm nay, tôi có tiêu tiền.”
“Thì sao? Chỉ là 5000 tệ thôi mà cũng muốn minh bạch rõ ràng với tôi sao?”