Chương 1 - Buổi Hòa Nhạc Cuối Cùng

1

Trước khi hát bài cuối cùng, tôi thay bộ váy cưới trong phòng trang điểm.

Bạn trai tôi, Lâm Tồn, đang ngồi dưới khán đài, gọi một cuộc điện thoại đến hỏi tôi cảm thấy thế nào.

Chúng tôi đã bên nhau hơn hai năm.

Quãng thời gian khó khăn nhất đời tôi, anh là người đồng hành cùng tôi vượt qua.

Thậm chí, tôi từng nghĩ, nếu không gặp anh, có lẽ tôi đã chẳng thể kiên trì được đến giờ.

Tôi chỉnh lại mạng che mặt, trả lời anh với nụ cười:

“Ổn cả mà, đây là bài cuối cùng rồi, làm sao có thể lơ là được.”

Chiếc váy cưới với vô số chi tiết trang trí khiến cơ thể tôi nặng trĩu.

Tuy nhiên, vài ngày trước, tôi đã đăng lên Weibo một lời hứa với người hâm mộ:

“Trong buổi biểu diễn chia tay làng nhạc này, tôi sẽ mặc váy cưới để lưu giữ hình ảnh đẹp nhất của mình trên sân khấu.”

“Đồng thời, tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa với một người đặc biệt.”

“30 tuổi, trong buổi diễn cuối cùng, tôi sẽ tiết lộ tên người mà tôi yêu thương nhất.”

Ngay sau khi bài đăng xuất hiện, Weibo lập tức bùng nổ.

Các hashtag như:

# TuyênBốGiảiNghệCủaKỷThư#

# KỷThưTỏTìnhNgườiYêu#

# VéChiaTayBuổiDiễnCuốiCùng#

Liên tục leo lên top tìm kiếm.

Tôi đã hoạt động nghệ thuật hơn mười năm, ra mắt nhiều album và từng đạt giải thưởng âm nhạc liên tiếp trong nhiều năm.

Một số nhà phê bình thậm chí từng dự đoán rằng nếu tôi tiếp tục phát triển như hiện tại, không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành một diva của làng nhạc.

Nhưng tôi biết rõ bản thân mình.

Với căn bệnh tim bẩm sinh, tôi khó lòng chịu đựng nổi lịch trình dày đặc và các buổi biểu diễn liên tục.

Cuối cùng, ở tuổi 30, tôi quyết định giã từ sân khấu để chuyển hướng sang công việc hậu trường.

Tôi cũng muốn dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, bạn bè và chăm sóc sức khỏe theo chỉ dẫn của bác sĩ.

Tài khoản Weibo của tôi có hơn 10 triệu người theo dõi.

Chỉ trong vài phút, bài đăng đã thu hút hàng nghìn bình luận.

Vì sắp rời làng nhạc, tôi không có nhiều việc phải làm, bèn ngồi trong phòng làm việc, cầm điện thoại trả lời từng bình luận nổi bật nhất.

“Chị ơi, sao chị lại muốn giải nghệ vậy?”

“Người chị yêu là ai thế? Nói nhỏ với em được không?”

“Aaaa đừng đi, em sẽ nhớ chị lắm!”

Đến bình luận thứ tư, một tài khoản với hình đại diện đen, tên là “Zhou”, để lại câu hỏi kỳ lạ:

“Tại sao chị lại muốn tỏ tình với người mình yêu trong buổi diễn chia tay?”

Tôi cau mày, không muốn trả lời câu hỏi này lắm.

Nhưng nếu bỏ qua, lại có vẻ quá cố ý.

Sau một hồi cân nhắc, tôi viết:

“Chào bạn Zhou! Về câu hỏi của bạn, lý do là vì tôi và một người đã hứa với nhau rằng, buổi diễn này sẽ đánh dấu khởi đầu cho một cuộc sống mới. Từ nay về sau, tôi hy vọng mỗi ngày đều có thể ở bên người đó.”

2

Sau khi trả lời thêm vài bình luận nữa, tôi đặt điện thoại xuống.

Buổi diễn cuối cùng này có vé rất khó mua.

Thậm chí, vé chợ đen còn bị đẩy lên đến hàng chục ngàn nhân dân tệ.

Đặc biệt, vị trí ở hàng đầu tiên, ngay giữa khán đài, gần như bị săn sạch ngay lập tức.

Có lần, trong một đoạn hội thoại của dân “phe vé” được tung lên mạng, chỗ ngồi 101 ở hàng đầu tiên đã được bán cho một người giấu tên với giá… 2 triệu tệ.

Con số này gây chấn động dư luận.

“Trời ơi, người giàu nào mà chịu chi như vậy để xem buổi biểu diễn thế này?”

“Hai triệu đủ mua một căn nhà đấy chứ…”

“Ôi trời, tôi thật sự tò mò người này là ai.”

Cụm từ “Công tử 101” nhanh chóng lọt top tìm kiếm trên Weibo.

Một số người đoán rằng chắc hẳn trong số fan cuồng của tôi có đại gia hoặc doanh nhân nào đó.

Tôi thì không rõ.

Tôi chưa bao giờ chạy theo phong cách “ngôi sao lưu lượng”.

Thậm chí, tôi cũng không nghĩ mình có fan nào cuồng nhiệt đến mức sẵn sàng chi ra ngần ấy tiền chỉ để mua một tấm vé.

Sự kiện này khiến đội ngũ của chúng tôi phải tăng cường quản lý vé, giúp giá vé chợ đen giảm xuống mức hợp lý hơn.

3

Đến ngày diễn, trong bài hát cuối cùng, tôi mặc váy cưới, đứng trên sân khấu chính, nơi ánh đèn chiếu sáng.

Tôi đưa mắt nhìn xuống khán đài.

Một sân vận động chứa mười nghìn người.

Những bảng đèn LED, que phát sáng, băng rôn trải dài như biển.

Chỗ ngồi số 101 ở hàng đầu tiên, từ lúc khai mạc đến giờ… vẫn trống không.

Trên màn hình lớn, bình luận trực tiếp cuộn liên tục:

“Người chi 2 triệu đâu rồi? Sao không thấy?”

“Chẳng lẽ bị bắt cóc?”

“Thật sự tò mò thân phận của ‘Công tử 101’.”

Tôi cũng thắc mắc, nhưng không dành quá nhiều sự chú ý đến chuyện này.

Trước khi bài hát cuối cùng bắt đầu, tôi có một khoảng thời gian để chia sẻ vài điều, theo kế hoạch đã sắp xếp.

Đây là lúc tôi sẽ thông báo về chuyện giải nghệ và các kế hoạch tương lai.

Cũng như chia sẻ về tin vui của tôi và Lâm Tồn.

Khi tôi cầm micro, toàn bộ khán đài lập tức im lặng.

Hít một hơi thật sâu, tôi chậm rãi nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn:

“Như các bạn đã biết, sau hôm nay, tôi sẽ rút lui về hậu trường. Ở đây, tôi muốn cảm ơn một người. Chúng tôi yêu nhau và có rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Người đó tên là…”

Tôi chưa kịp nói xong, màn hình lớn đột nhiên tràn ngập bình luận:

“Tin nóng: Công tử 101 vừa xuất hiện!”

“Đừng có tung tin vịt, tôi đang ở đây, chẳng thấy ai cả!”

“Có bảo vệ kiểm tra thông tin đấy, không phải tin đồn đâu!”

Cả khán đài bắt đầu xôn xao.

Ánh đèn sân khấu chuyển hướng, chiếu về phía lối vào khán đài.

Khoảnh khắc tiếp theo, một người đàn ông trong bộ vest tối màu bước vào.

Bước đi của anh ta chậm rãi nhưng rất chắc chắn.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh hiện lên rõ ràng.

Có tiếng kinh ngạc vang lên trong đám đông:

“Đó không phải là Giang Dự Châu, CEO trẻ nhất vừa đưa công ty công nghệ của mình lên sàn sao? Sao anh ta lại đến đây?”

4

Giang Dự Châu.

Những lời thoại vốn đã chuẩn bị kỹ càng sớm đã nghẹn lại trong cổ họng.

Tâm trạng của tôi chẳng khác gì mọi khán giả…

Hoàn toàn không hiểu gì cả.

Có một thoáng ngơ ngác… anh ta sao lại đến đây?

Bình luận trực tuyến đang điên cuồng bàn tán về Giang Dự Châu.

【Tôi không nhầm chứ, đây có phải là người chỉ mất hai năm đã lập nên kỳ tích công nghệ, Giang Dự Châu không?】

【Anh ấy sao lại đẹp trai thế này… muốn hú hét một chút…】

【Có ai còn nhớ bài đăng trên Weibo của Kỷ Thư không? Cô ấy nói sẽ công bố chuyện yêu đương với một người nào đó…】

【Người ở trên… ý của bạn không phải là, người đó chính là Giang Dự Châu chứ…】

【Aaaaa, có cần kịch tính thế này không, linh hồn hóng hớt của tôi đang bừng bừng cháy đây!】

Lúc này, Giang Dự Châu đã đi tới hàng ghế giữa.

Anh ta ngồi xuống ghế số 101 vẫn bỏ trống từ trước.

Không khí trong khán phòng như đạt tới đỉnh điểm sôi động trong khoảnh khắc này.

Nền tảng phát sóng trực tiếp vốn rất giỏi tạo sự chú ý, lập tức chuyển máy quay sang anh ta.

Trên màn hình lớn,

Giang Dự Châu vuốt tay áo, vẻ mặt lãnh đạm.

Không thể hiện nhiều cảm xúc.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.

Ký ức ngày xưa đột ngột tràn về.

—Thực ra, năm đó chúng tôi chia tay không mấy êm đẹp.

Lúc ấy anh ta nắm chặt cánh tay tôi, hốc mắt đỏ hoe.

Tôi đứng trước cửa căn hộ, quyết tâm.

Dùng sức, từng ngón từng ngón bẻ tay anh ta ra.

“Giang Dự Châu, trưởng thành một chút đi.”

“Anh có móc được hai ngàn đồng ra không? Có thể nuôi nổi tôi không?”

5

Hoàn hồn lại, trợ lý âm thanh đã giúp tôi chỉnh xong thiết bị.

Tôi vỗ vào micro.

Trong lúc hỗn loạn vừa rồi, một số cổng kết nối thiết bị gặp sự cố.

Nhân viên kỹ thuật khẩn cấp lên sửa chữa.

Tôi cũng nhân lúc này, bình tâm lại, sắp xếp những gì sắp nói tiếp theo.

“Đây là bài hát cuối cùng rồi, những người hâm mộ yêu quý của tôi.”

“Cảm ơn mọi người đã đồng hành với tôi trong suốt chặng đường này, nhưng sắp tới, tôi sẽ có một cuộc sống mới, một con đường mới và một người bạn đồng hành mới.”

“Tôi sẽ giới thiệu anh ấy với các bạn, người mà tôi rất rất yêu—”

Có lẽ là do tôi cảm nhận nhầm.

Khi tôi nói ra những lời này,

Giang Dự Châu vốn đang ngồi yên ổn trên ghế, khẽ nhấc người lên, như muốn đứng dậy.

Nhưng, rất nhanh—

Tôi nhìn về phía Lâm Tồn đang đứng ở lối vào sân khấu.

Anh ấy mặc áo sơ mi trắng, mỉm cười vẫy tay chào tôi.

Giống như lúc tôi tỉnh lại trong phòng chăm sóc đặc biệt, anh mặc áo blouse trắng, đứng bên cạnh tôi ghi chép.

Thực tập sinh y khoa đứng phía sau chỉ tay về phía tôi, reo lên:

“Aaaa! Thầy Lâm, chị ca sĩ tỉnh rồi kìa!”

Anh nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc.

Nhưng giọng nói vẫn dịu dàng:

“Cô không biết mình bị bệnh tim à? Không được thức khuya, không được uống rượu quá mức, không được để cảm xúc dao động quá nhiều, đừng hành hạ cơ thể mình nữa!”

Cuối cùng, nhờ sự chăm sóc của anh, sức khỏe của tôi dần dần hồi phục.

Tôi cầm micro, vẫy tay đáp lại anh.

“Lâm Tồn,” tôi gọi tên anh, “vậy nên, tương lai nhờ anh giúp đỡ.”

Lâm Tồn bước lên sân khấu.

Anh nhận lấy micro từ tay tôi, giải thích rõ ràng về quá trình chúng tôi quen biết.

Dù những điều này không nhất thiết phải công khai.

Nhưng ít nhất trong giây phút này, tôi vẫn là một người của công chúng.

Suốt quá trình, Lâm Tồn luôn nắm tay tôi.

Tay anh rất lớn, cũng rất ấm áp.

Mang lại cho người ta cảm giác vững vàng.

Bầu trời đêm trên sân vận động bừng sáng bởi những màn pháo hoa rực rỡ.

Dưới pháo hoa, Lâm Tồn mỉm cười nhìn tôi.

Giọng anh vang lên trong toàn bộ sân vận động:

“Tôi và Kỷ Thư đã gặp mặt hai bên gia đình.”

“Một tháng nữa, chúng tôi sẽ tổ chức lễ đính hôn.”