Chương 13 - Bước Qua Lửa Để Tìm Lại Chính Mình

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cô tưởng là ai đó trêu chọc, định tắt máy thì nghe thấy một giọng khàn khàn vang lên:

“Trần Nhược Lan, bây giờ chắc cô nghĩ mình là người chiến thắng lắm nhỉ? Ai cũng yêu cô, cưng chiều cô…”

“…Cô là… Lâm Sương Nhi?”

Trần Nhược Lan hơi do dự. Giọng bên kia khàn đục khác hẳn âm điệu ngọt ngào mà cô từng nghe, nhưng cách nói chuyện… rất giống.

Không có câu trả lời, chỉ có tiếng lẩm bẩm đầy oán hận:

“Cái lão khốn đó, tại sao lại đối xử với tôi như vậy! Tôi làm sai điều gì chứ? Tôi chỉ muốn được ở bên người mình yêu thôi mà…”

“Người đó nói sẽ hủy diệt hắn ta.”

Trần Nhược Lan chau mày, cảm thấy có gì đó rất không ổn, lập tức hỏi:

“Người đó? Là ai? Hắn muốn hại ai?”

Đối phương bỗng bật cười — một tràng cười the thé đến rợn người.

“Chồng tôi nói sẽ giết chết Cố Lâm Thâm… Tôi biết anh ta đã đến tìm cô. Nhất định đừng để hắn quay về…”

19

“Gọi điện xong rồi à?”

Lâm Sương Nhi vừa dập máy liền giấu đi ánh nhìn đầy thù hận trong mắt, quay người lại đã lập tức hóa thân thành cô vợ ngoan ngoãn, biết điều.

Cô quỳ bên chân Vương Toàn Thắng, để lộ chiếc cổ trắng ngần mong manh, giọng nhẹ nhàng:

“Anh thật sự… sẽ giúp em sao?”

Vương Toàn Thắng dùng bàn tay vừa to vừa đầy mỡ của mình xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mịn màng của Lâm Sương Nhi.

Ánh mắt hắn nhìn cô chẳng khác gì một con thú đang ngắm con mồi — tràn đầy ham muốn chiếm hữu.

“Không giúp em thì giúp ai? Còn trông cậy vào thằng nhãi mặt trắng đó chắc?”

Lâm Sương Nhi cúi đầu, thu ánh mắt lại, khẽ siết chặt chiếc áo choàng trên người để che đi những vết thương lớn nhỏ trên thân thể.

“Là em sai rồi. Bây giờ em mới nhận ra, chỉ có chồng em là thật lòng với em. Bọn họ đều đáng chết cả.”

Vương Toàn Thắng ra hiệu cho cô ngồi lên đùi mình:

“Yên tâm, chỉ là hai tên tép riu thôi, tao tiện tay là xử xong. Chỉ cần em ngoan ngoãn, biết điều, chiều chuộng tao trên giường… thì cái gì tao cũng cho em được.”

Lâm Sương Nhi kích động ôm chầm lấy hắn, giọng run run:

“Quả nhiên, chỉ có anh là tốt nhất với em. Em… chỉ còn có anh.”

Bàn tay đầy mùi rượu của Vương Toàn Thắng lần mò trên eo cô, miệng ghé sát tai cô, hả hê cười nói:

“Loại hồ ly như em ấy à, càng khó thuần phục tao càng thích. Càng chinh phục mới càng có cảm giác.”

Trần Nhược Lan sau khi dập máy vẫn thấy trong lòng có điều gì đó không yên, nhưng lại không nói rõ được là vì sao.

Cô gõ cửa phòng Tiêu Diệu, định kể cho anh nghe về cuộc gọi kỳ lạ đó.

Tiêu Diệu nghe xong cũng trầm hẳn lại. Sau một hồi suy nghĩ, anh nói:

“Bất kể thật hay giả, ta vẫn phải báo cho Cố Lâm Thâm biết.”

Trần Nhược Lan gật đầu, nhưng cô vẫn đắn đo:

“Nhưng anh nghĩ… Cố Lâm Thâm sẽ tin sao?”

“Tin hay không là chuyện của hắn. Chúng ta thông báo rồi, sau này có chuyện gì thì cũng chẳng liên quan đến em.”

Tiêu Diệu nói xong liền đưa ngón tay trỏ chạm nhẹ lên trán cô, nghiêm túc dặn:

“Đặc biệt là em, nhất định không được dính dáng vào chuyện này. Cho chắc ăn, gần đây em đừng quay lại đó, đợi mọi chuyện qua rồi tính.”

Trần Nhược Lan bĩu môi.

Đúng lúc đó cô thấy Tiêu Diệu đang thu dọn hành lý.

Cô thắc mắc:

“Không phải anh nói không đi sao? Sao lại chuẩn bị hành lý?”

“Không đi bên đó, thì còn có chỗ khác phải xử lý. Dự kiến sẽ công tác vài hôm. Em đừng có mơ trốn đi, anh đã dặn chú Trương phải trông em thật kỹ.”

Sáng hôm sau, Tiêu Diệu đã rời khỏi nhà.

Trong lúc ăn sáng, Trần Nhược Lan vô tình làm rơi ly thủy tinh xuống đất — mảnh vỡ văng tung tóe.

Cô nhìn đống thủy tinh vỡ mà lòng bỗng bất an lạ thường.

Chú Trương lo lắng chạy tới xem cô có bị thương không, thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu thư phải cẩn thận, đại thiếu gia đã dặn dò rất kỹ, nhất định phải chăm sóc tiểu thư chu đáo.”

Trần Nhược Lan nhìn những mảnh vỡ, ánh mắt trầm ngâm, mãi một lúc sau mới hỏi:

“Chú Trương, chú có biết anh con đi đâu không?”

Bình thường, chú Trương luôn chủ động nói rõ hành trình của Tiêu Diệu. Nhưng lần này lại im lặng một cách bất thường.

Ngay cả người ngốc nhất cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Trần Nhược Lan lập tức lên lầu thu dọn hành lý.

Người hầu vây quanh lo lắng:

“Tiểu thư đang làm gì vậy? Đại thiếu gia dặn rồi, tiểu thư không được rời khỏi nhà lúc này.”

“Anh tôi đã đi đâu rồi?”

“Cái đó… bọn tôi cũng không biết…”

Thấy không thể moi thêm thông tin, Trần Nhược Lan không nói gì nữa, kéo vali đi thẳng ra cổng lớn.

Chú Trương lúc này bắt đầu hoảng.

“Tiểu thư, xin đợi đã!”

Trần Nhược Lan nhướng mày, nhủ thầm: Cuối cùng cũng mắc bẫy rồi.

Chú Trương chạy vội ra cửa, gấp gáp ngăn cô lại:

“Đại thiếu gia đã dặn… tiểu thư không được rời đi!”

“Vậy chú nói tôi biết — anh ấy rốt cuộc đã đi đâu?”

20

Chú Trương vẫn còn chần chừ, ú ớ không nói rõ. Trần Nhược Lan cũng không muốn tốn thời gian thêm nữa.

Nếu cô đoán không lầm, thì Tiêu Diệu nhất định đã đi tìm Cố Lâm Thâm.

Hoặc là… trực tiếp đến chỗ của Lâm Sương Nhi.

Cuộc điện thoại kia từ đầu đến cuối đều mang theo sự kỳ quái và bất thường — cô tin chắc Tiêu Diệu cũng đã nhận ra.

Vì vậy, khả năng cao anh đã đi tìm người đang giật dây phía sau — chính là Lâm Sương Nhi.

Cả ngày hôm đó, Trần Nhược Lan bồn chồn không yên. Cảm giác ngột ngạt, hụt hơi, cộng thêm ly thủy tinh bị vỡ, tất cả như những điềm báo chẳng lành.

Cô càng lúc càng sốt ruột muốn gặp Tiêu Diệu, chỉ cần xác nhận anh bình an là đủ.

Dù mọi người trong nhà cố ngăn cản, Trần Nhược Lan vẫn kiên quyết rời đi.

Trước khi lên máy bay, cô gọi liên tục cho cả Lâm Sương Nhi và Cố Lâm Thâm — nhưng đều không ai bắt máy.

Ngay cả Tiêu Diệu cũng vậy.

Cô cố đè nén nỗi bất an trong lòng, vừa xuống máy bay liền chạy thẳng đến công ty.

Cô cũng đã đến nhà riêng tìm — nhưng hoàn toàn vắng bóng người.

Tại công ty, cô tình cờ gặp lại Bạch Tiểu Tĩnh — người trợ lý thân cận cũ.

Bạch Tiểu Tĩnh vừa thấy cô thì vô cùng mừng rỡ:

“Chủ tịch Trần! Cô quay lại làm việc rồi sao?”

Trần Nhược Lan mỉm cười lắc đầu:

“Tôi và Cố Lâm Thâm sắp ly hôn rồi. Sau này cũng không quay lại công ty nữa.”

Biểu cảm của Bạch Tiểu Tĩnh có phần tiếc nuối, nhưng trong ánh mắt lại đầy sự vui mừng thay cho cô.

Cô là người được Trần Nhược Lan trực tiếp đào tạo, cũng là người chứng kiến nhiều năm cô âm thầm chịu đựng vì cuộc hôn nhân này.

“Chủ tịch, có thể lời chúc này hơi muộn, nhưng… chúc mừng cô đã lấy lại tự do.”

Câu nói ấy khiến lòng Trần Nhược Lan ấm lên. Cô nở nụ cười, trò chuyện thêm vài câu rồi hỏi về tình hình hiện tại.

Qua Bạch Tiểu Tĩnh, cô biết Cố Lâm Thâm hôm nay cũng không đến công ty.

“Nhưng… sáng nay tôi có nghe mấy người bên phòng kế hoạch nói hình như thấy tổng giám đốc và một người phụ nữ đi xuống bãi đậu xe.”

Ánh mắt Trần Nhược Lan lập tức sáng lên — người phụ nữ đó chắc chắn là Lâm Sương Nhi.

“Cô có biết hôm nay anh ta lái chiếc xe nào không?”

Dù mấy người hay buôn chuyện trong công ty rất phiền, nhưng những lúc thế này lại cực kỳ hữu ích.

Rất nhanh, nhờ sự giúp đỡ của Bạch Tiểu Tĩnh, cô đã tra ra được thông tin xe của Cố Lâm Thâm.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)