Chương 11 - Bước Qua Lửa Để Tìm Lại Chính Mình

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bất ngờ phía sau vang lên giọng nói ghen tuông đầy trách móc của Cố Lâm Thâm:

“Muộn thế này rồi, em gọi điện cho ai vậy?”

Trần Nhược Lan giật nảy mình, điện thoại tuột khỏi tay, rơi xuống đất.

Cố Lâm Thâm theo phản xạ muốn cúi xuống nhặt lên, nhưng cô lập tức quát lớn:

“Đừng động vào!”

Cô vội vàng nhặt điện thoại lên rồi chạy thẳng về phòng, không buồn quay đầu lại.

Chỉ còn lại Cố Lâm Thâm với khuôn mặt tối sầm, ánh mắt đầy ghen tức như muốn thiêu rụi cả người.

Anh nhấc điện thoại lên, gọi cho một người.

“Alo? Giúp tôi tra một người.”

Sáng sớm hôm sau, Trần Nhược Lan rời khỏi nhà, đến thăm trại trẻ mồ côi Dương Quang.

Đây từng là nơi Tiêu Diệu lớn lên.

Từ sau khi anh được Trần gia nhận nuôi, gia tộc này cũng bắt đầu tài trợ lâu dài cho cô nhi viện.

Trước kia khi còn nhỏ, Trần Nhược Lan cũng hay đến đây làm tình nguyện viên.

Nhưng kể từ sau khi bỏ trốn cùng Cố Lâm Thâm, cô đã không quay lại nữa.

Đã sáu năm trôi qua, cô không biết lũ trẻ ngày ấy giờ ra sao.

Vừa bước xuống xe, cô đã thấy viện trưởng Vương với nụ cười hiền hậu, đang dẫn một nhóm nhỏ các em bé ra cổng đón.

“Lâu rồi không gặp, viện trưởng.”

Viện trưởng Vương nắm chặt tay cô, xúc động nói:

“Nghe nói con quay về, hóa ra là thật. Về là tốt rồi, tốt quá rồi.”

Trần Nhược Lan bắt đầu chuyển từng thùng đồ chơi và sách vở từ xe xuống.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh — có vài gương mặt quen thuộc, nhưng phần lớn đều là trẻ mới.

Những đứa trẻ ở đây, đứa thì vì khuyết tật bị cha mẹ bỏ rơi, đứa thì mất hết người thân sau tai nạn.

Toàn là những mảnh đời đáng thương.

Nhìn số lượng trẻ ngày càng nhiều, tim Trần Nhược Lan chợt thắt lại.

Cô đang mải nghĩ ngợi thì bất cẩn làm lệch tay, suýt làm rơi cả thùng hàng.

Bất chợt, một đôi tay rắn rỏi đỡ lấy chiếc thùng nặng từ phía sau.

Trần Nhược Lan quay đầu lại — và sững sờ.

Lại là Cố Lâm Thâm.

16

“Anh không hề biết em thường xuyên đến đây làm tình nguyện.”

Cố Lâm Thâm nhìn Trần Nhược Lan bằng ánh mắt dịu dàng, rồi đỡ lấy thùng quà từ tay cô.

Trần Nhược Lan nhìn lũ trẻ nhận được quà rồi cười vui đến mức chạy khắp sân, giọng cô bình thản:

“Em luôn rất thích trẻ con.”

Vừa dứt lời, cô đã thấy vẻ mặt của Cố Lâm Thâm bỗng trở nên ngượng ngập.

Trần Nhược Lan khẽ nhếch môi cười lạnh, phất tay như không quan tâm, sau đó bước về phía viện trưởng, chẳng thèm để ý đến cái “đuôi” cứ đi kè kè theo sau.

Viện trưởng đẩy gọng kính lão, đánh giá Cố Lâm Thâm từ đầu đến chân một lượt, rồi nắm lấy tay Trần Nhược Lan tấm tắc khen:

“Đây là chồng con phải không? Quả nhiên phong độ lắm, chẳng trách năm đó con lại quyết tâm theo anh ta đến cùng. Nhìn con thế này, chắc là sống tốt lắm rồi.”

Trần Nhược Lan chỉ cười nhạt:

“Bọn con đã ly hôn rồi.”

“Đang trong quá trình làm thủ tục, vẫn chưa chính thức.” — Cố Lâm Thâm đứng bên cạnh vừa rót nước vừa chen vào đính chính.

Viện trưởng thấy không khí giữa hai người có gì đó không đúng liền khẽ ho một tiếng, nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Vậy… có con chưa? Hai người kết hôn cũng sáu năm rồi mà.”

Động tác của Cố Lâm Thâm khựng lại, nước nóng chảy thẳng lên mu bàn tay khiến anh bỏng đỏ một mảng.

Viện trưởng giật mình vội sai người đưa anh đi xả nước lạnh.

“Không sao, tôi tự đi được.”

Chờ Cố Lâm Thâm rời khỏi phòng, viện trưởng mới nhỏ giọng hỏi:

“Chuyện là thế nào vậy con?”

Trần Nhược Lan nhìn vào ly trà, giọng nhàn nhạt:

“Trước đây tụi con từng có con, nhưng em bé không giữ được.”

Đó là vào năm thứ hai sau khi cưới, cô biết mình mang thai và rất vui mừng, mong chờ từng ngày để báo tin cho Cố Lâm Thâm.

Nhưng đúng lúc ấy, anh lại bặt vô âm tín, hoàn toàn mất liên lạc.

Phải đến ba tháng sau anh mới xuất hiện trở lại, còn cô thì vì quá lo lắng cho anh, trong một đêm mệt mỏi ngã gục trong nhà tắm.

Đứa bé… đã không còn.

Bác sĩ nói cú ngã đó làm tổn thương nghiêm trọng đến cơ thể, và khả năng mang thai sau này sẽ rất thấp.

Về sau cô mới biết — Cố Lâm Thâm lúc ấy đã đến tìm Lâm Sương Nhi.

Năm đó nhà họ Lâm lâm vào khủng hoảng, anh vì sợ cô ta chịu đả kích nên đã ở cạnh suốt ba tháng.

Cô từng nhắn tin cho anh, nhưng anh không hề trả lời.

Nhìn vào phản ứng bối rối của anh khi nãy, cô hiểu — anh biết mọi chuyện.

Nhưng vẫn chọn ở bên Lâm Sương Nhi, chứ không phải ở bên cô.

Sự áy náy bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Đứa bé không thể sống lại, những tổn thương cô từng chịu đựng cũng không thể biến mất.

Sau khi tạm biệt viện trưởng, Trần Nhược Lan rời khỏi phòng làm việc.

Trên đường đi, cô phát hiện có một bé gái nhỏ đang len lén đi theo mình.

Thấy lạ, cô dừng bước, ngồi xuống mỉm cười vẫy tay gọi:

“Em đi theo chị làm gì thế?”

Bé gái xoắn vặn hai tay, rụt rè bước tới, lí nhí nói:

“Em chỉ muốn cảm ơn chị… Món đồ chơi chị mang đến, tụi em ai cũng thích lắm.”

Thì ra là “đại sứ cảm ơn” do lũ trẻ cử ra.

Trần Nhược Lan bật cười, đôi mắt cong cong rạng rỡ, cô xoa đầu bé gái.

“Em tên gì nào?”

“Viện trưởng và cô giáo gọi em là Tiểu Hoàn Tử ạ.”

Trần Nhược Lan lặp lại cái tên ấy vài lần rồi cười:

“Được rồi, chị nhớ rồi. Lần sau chị mang cho em váy đẹp nhé, chịu không?”

Tiểu Hoàn Tử lắc đầu.

Cô hơi bất ngờ, hỏi lại:

“Vậy em muốn gì?”

Bé gái siết chặt vạt váy, nhỏ giọng đáp:

“Chị có thể tặng em vài quyển sách được không? Viện trưởng nói nếu tụi em chăm học sẽ được bố mẹ nuôi thương. Em muốn học nhanh, để sớm có người nhận nuôi.”

Trần Nhược Lan nhẹ nhàng véo má cô bé, đè nén cảm xúc xót xa trong lòng, rồi mỉm cười gật đầu.

Lúc Cố Lâm Thâm quay lại, Trần Nhược Lan đã rời khỏi trại trẻ từ lâu.

17

Cố Lâm Thâm nhìn chằm chằm bàn tay phải đang ngâm trong nước lạnh, thần trí như bay về nơi nào xa xăm.

Anh nhớ lại quãng thời gian lúc mới kết hôn — khi cả hai vẫn còn tràn đầy hy vọng về tương lai và một mái ấm gia đình.

Trần Nhược Lan khi ấy thường không kìm được mà mua rất nhiều quần áo trẻ con, tưởng tượng cảnh đứa bé mặc vào sẽ đáng yêu thế nào.

Ngay cả khi họ kiếm được khoản tiền đầu tiên và mua căn nhà đầu tiên, cả hai cũng đã thiết kế sẵn phòng em bé.

Cô từng nhìn anh cười hạnh phúc, nói: “Em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.”

Vì sức khỏe của con và của vợ, Cố Lâm Thâm bắt đầu bỏ thuốc, bỏ rượu.

Khi khởi nghiệp, áp lực khiến anh nghiện thuốc nặng, việc cai rất vất vả. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Trần Nhược Lan, anh lại cảm thấy tất cả đều xứng đáng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)