Chương 4 - Bước Đường Đến Thành Công Bất Ngờ

“Chân chị còn chưa lành, tối em đến đón chị nhé.”

“Không cần đâu, nghe đồng nghiệp nói tối nay hình như có tiệc chào đón nhân viên mới, em nghỉ ngơi đi, chị cũng không biết mấy giờ mới về được.”

Đến năm giờ rưỡi, chị Hứa đến thông báo buổi tiệc sẽ tổ chức ở tầng trệt công ty, dành cho em và hai anh bên bộ phận kỹ thuật mới vào hôm thứ Sáu tuần trước.

Cuối câu, chị ấy còn thêm một câu: “Tối nay boss cũng tham gia.”

Tiểu Sở lầm bầm nhỏ xíu: “Em làm ở đây ba tháng, tham gia không dưới năm buổi tiệc chào đón, chưa lần nào thấy mặt boss, lần này sao lại đến?”

Sau đó, đôi mắt long lanh như trái nho của cô nàng đảo một vòng: “Chị Hứa, có phải chị Cầm Ninh sắp quay lại rồi không?”

Chị Hứa liếc tôi một cái, rất kín đáo.

Tôi lập tức cúi đầu vùi vào màn hình máy tính.

“Ừ, nghe nói là trong hai ngày tới.”

“Chả trách.”

“Có chị Cầm Ninh là khác hẳn, vương giả khai màn luôn.”

“Ha ha ha ha ha.”

Cầm Ninh – chính là cô nàng nhà giàu, xinh đẹp từng công khai tỏ tình với Hàn Dương trước cổng trường năm đó.

Hàn Dương học chuyên ngành kỹ thuật, nên rất chú trọng đến cấu hình máy tính.

Một chiếc máy tính tử tế giá hơn mười triệu, trong khi lương tôi lúc đó mới hơn hai triệu một tháng.

Để có tiền mua cho anh một chiếc máy, tôi lén đi làm thêm ca đêm trông kho, lương ba triệu, bao ăn ở.

Tôi nhịn chi tiêu suốt bốn tháng, không đến gặp anh lần nào.

Đến khi gom đủ tiền, tôi mang máy đến tận trường anh.

Ai ngờ vừa đến cổng trường thì thấy Cầm Ninh lái xe thể thao chặn Hàn Dương lại, nói:

“Hàn Dương , cô ta nghèo, lại không có học thức, không xứng với anh đâu. Mình đến với nhau đi.”

Tôi không nghe thấy Hàn Dương nói gì, chỉ thấy anh đứng yên không nhúc nhích chắc là ngầm đồng ý rồi.

Thế là tôi nhờ bạn cùng phòng của anh mang máy vào giúp.

Tối hôm đó, tôi nhắn tin chia tay: “Chia tay nhé Hàn Dương , anh già rồi, chị đây muốn đi bao trai trẻ hơn.”

Đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện với anh theo kiểu ngầu ngầu như vậy.

Vui đến mức cả đêm không ngủ được.

Sáng hôm sau lập tức gọi điện báo chuyển nhà.

Nghĩ lại thấy mình cũng bốc đồng thật.

Bà chủ nhà trước giờ rất tốt, cho thuê rẻ hơn thị trường mấy trăm nghìn, còn bảo tôi nếu muốn ở lâu dài thì cứ tiếp tục thuê.

Nhưng chỉ vì sợ Hàn Dương tìm tới, tôi kéo vali bỏ chạy không ngoảnh lại.

Giờ nhìn lại thấy đúng là kiểu “ban ngày mà còn bật đèn” — thừa thãi thật.

5.

Chị Hứa đặt một nhà hàng Nhật.

Hàn Dương đến sớm hơn chúng tôi, mặc bộ đồ thể thao trắng, cổ áo kéo thấp để lộ xương quai xanh mờ mờ ảo ảo.

Tiểu Sở ngồi cạnh tôi, liếc nhìn Hàn Dương mấy cái rồi thổi phù hai hơi về phía tôi: “Chị Cầm Ninh ăn ở tốt thật.”

“Ừm.”

Tôi nhỏ giọng đáp, nâng ly rượu trước mặt lên như nước, ngửa đầu uống cạn sạch.

Rượu cay xé cổ họng như nuốt phải lửa, tôi sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy nên cố nhịn.

Chỉ khẽ ho mấy tiếng rất nhẹ.

Một lúc sau, cảm giác rát cổ dịu đi, nhưng đầu thì bắt đầu choáng váng.

Điện thoại rung một cái.

Tôi nhìn xuống, là Sầm Thâm nhắn.

“Gửi định vị cho em, một tiếng nữa em đến đón.”

Tôi nghĩ một lúc, thấy mình mà say thì không an toàn, nên gửi định vị cho cậu ấy.

Trong suốt bữa tiệc, tôi cứ có cảm giác ánh mắt lạnh như băng của Hàn Dương thỉnh thoảng lại lia về phía mình.

Nhưng đến khi tôi ngẩng lên thì anh ta đang cười mỉm, nói chuyện nhỏ nhẹ với hai anh kỹ sư mới vào công ty.

Ngón tay giữa bên tay trái đeo một chiếc nhẫn bạc.

Kiểu dáng khá cũ.

Tôi ngồi ở góc phòng, trước mặt là cảnh cụng ly cười nói rôm rả.

Tôi không thể hòa vào không khí ấy, nhưng cũng chẳng ai để ý đến tôi.

Thế cũng tốt, tôi cứ thế mà chuyên tâm chọn toàn món đắt nhất để ăn.

Cuối cùng vẫn là Tiểu Sở không chịu nổi nữa, kéo tôi cùng đứng dậy kính Hàn Dương một ly.

Sau bữa ăn, mọi người rủ nhau gọi xe về.

Chị Hứa bỗng quay sang hỏi tôi: “Tiểu Giang, chị thấy em hình như uống hơi nhiều, có cần chị gọi giúp một chiếc xe không? Em gửi địa chỉ cho chị, chị gọi ngay bây giờ.”

“Không cần đâu chị Hứa, bạn em đang đến đón rồi, chắc giờ cũng gần tới.”

“Bạn trai hả?” Không rõ ai buột miệng hỏi một câu.

Không khí trên bàn ăn bỗng trầm hẳn xuống.

Tôi có chút ngượng ngùng. “Không phải ạ.”

Hàn Dương cúi đầu xoay xoay ly rượu trong tay.

Ánh mắt không rõ cảm xúc.

“Bao nhiêu tuổi?” Anh ta chậm rãi lên tiếng.

Tôi cứng đờ, cắn răng trả lời: “2… 24 tuổi.”

5.

Cả bàn im lặng một hồi.

Hàn Dương nói anh uống hơi nhiều, thấy choáng, muốn về trước.

Chị Hứa tiễn tôi xuống sảnh.

Vừa hay Sầm Thâm đến. Vừa nhìn thấy anh, ánh mắt chị Hứa lóe lên chút kinh ngạc.

“Đây là bạn trai 24 tuổi của em à? Đẹp trai quá.”