Chương 3 - Bức Tranh Bí Mật

Tôi tò mò mở nhóm có cả Trì Văn lên xem.

Trợ lý Chung gửi ảnh chụp màn hình đoạn chat giữa mình và Tổng Trì.

Nội dung là:

“Cậu biết cách theo đuổi con gái không?” “Hoảng loạn .jpg” “Chắc là phải chiều theo sở thích của người ta.”

Lại thêm một tuần trôi qua:

“Cách em nói không hiệu quả. Giờ cứ thấy anh là cô ấy tránh.”

“Tổng Trì, anh đã làm gì vậy?”

“Dùng sắc dụ.”

“HAHAHAHAHAHA…”

“…”

Giờ tôi chỉ cảm thấy nội bộ công ty giống như đang chơi Ma Sói phiên bản đời thực. Ai cũng đoán xem Trì Văn đang theo đuổi ai, chỉ có Kiều Thu — tiên tri sống bên cạnh tôi — là đang cười trộm.

“Rốt cuộc là quyến rũ kiểu gì vậy?”

Tôi ngồi thẳng người: “Tôi nói thật, giữa tôi và anh ấy chỉ là quan hệ khách – họa sĩ đơn thuần, cậu tin không?”

“Cậu nghĩ sao?”

Tôi cúi đầu, thở dài.

Tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc đến chuyện nghỉ việc, vì tôi không còn mặt mũi nào đối diện với Trì Văn nữa.

Anh ta tuy mặc vest nghiêm chỉnh, ngồi giữa phòng họp nghe báo cáo, nhưng chỉ cần tôi lướt mắt qua đầu óc lập tức hiện ra những tấm ảnh kia.

Không lẽ… anh ta chụp mấy tấm đó ngay trong văn phòng?

Trước đây tôi luôn nghe đồn trên mạng rằng: đàn ông chỉ cần có tí nhan sắc là kiểu gì cũng khoe mặt. Vì thế tôi mới không dám tưởng tượng gương mặt kia đi kèm với vóc dáng đó.

Giờ thì sao? Ảnh và người thật hoàn toàn trùng khớp.

Nghĩ tới đây, mặt tôi nóng bừng cả lên.

Tôi tự véo vào đùi để giữ tỉnh táo, rồi tiếp tục ghi chép biên bản cuộc họp.

Tan họp, Trì Văn lên tiếng gọi tôi: “An Dụ.”

Tôi giả vờ không nghe thấy, quay đầu chạy thẳng. Trên mạng nói nói linh tinh thì không sao, chứ đối mặt trực tiếp mà bị bóc trần thì đúng là không đỡ nổi. Huống hồ đối tượng lại là kiểu đàn ông như Trì Văn.

Thế là tôi cứ làm con đà điểu suốt từ đó cho đến tận cận Tết.

Cuối năm, công ty bận rộn hơn hẳn. Mọi người đều dồn hết tâm trí vào công việc.

Sau một đợt tăng ca liên tục, cuối cùng cũng có được một kỳ nghỉ ngắn.

7

Sáng mười giờ rưỡi, mẹ lôi tôi dậy khỏi giường: “Con ngủ kiểu gì vậy, mau dậy dọn dẹp chút đi, lát nữa bố mẹ có mấy người bạn cũ tới.”

Tôi mệt mỏi bò dậy.

Hồi mới về nhà còn xót tôi làm việc cực, giờ thì bắt đầu chê tôi ngủ nhiều.

Mẹ vừa lải nhải vừa lục tủ quần áo: “Lát nữa mặc chỉnh tề vào nhé, đừng suốt ngày mặc đồ ngủ rồi lượn lờ trong nhà.”

Tôi lười nhác đáp: “Biết rồi mà…”

Hồi nhỏ do công việc của bố mẹ phải chuyển chỗ liên tục, nên tôi cũng từng gặp gỡ rất nhiều người lớn, bạn bè của bố mẹ. Cứ đến lễ Tết là phải tiếp khách, tôi quen rồi.

Chỉ là hôm nay mẹ tôi có gì đó rất lạ, còn giục tôi trang điểm cho đàng hoàng.

Đến khi tôi xuống nhà và thấy gia đình Trì Văn… suýt nữa trượt chân ngã cầu thang.

Là do tôi dậy sai cách à!?

Hôm nay hiếm lắm mới thấy anh ta không mặc vest mà mặc áo hoodie đen, bớt đi vẻ trưởng thành, thêm vào nét trẻ trung khó tả.

Tôi cuối cùng cũng hiểu mẹ đang tính gì.

Bảo sao kỳ nghỉ này không sắp xếp cho tôi đi xem mặt. Bình thường hễ tôi rảnh là bà ấy tranh thủ lấp kín lịch hẹn.

Mẹ kéo tay tôi lại: “Sao lớn rồi mà vẫn cứ giật mình hoảng hốt thế? Lại đây chào bác trai bác gái cái coi.”

Tôi ngoan ngoãn tiến lên chào hỏi, khóe mắt lại liếc thấy Trì Văn đang cười khẽ.

Bố tôi đang pha trà thì lên tiếng trêu: “Sao không gọi là anh Văn như hồi bé nữa?”

Tôi há hốc mồm, bố tôi đang nói cái quái gì vậy!?

“Hồi nhỏ con cứ như con nhóc quậy phá.” “Không nhớ à? Hồi đó con không chịu làm bài tập, cứ ôm lấy anh Văn ‘anh ơi anh à’, dụ anh ấy làm giùm cho.”

Các bậc phụ huynh vừa nghe liền cười phá lên, rồi bắt đầu thi nhau kể chuyện hồi xưa…

Từ chuyện thay đổi của khu phố, cả nhóm lại nói sang cơn sốt nhà đất, rồi chuyển sang tình hình quốc tế ảnh hưởng đến thị trường, than thở thời gian trôi qua nhanh như chớp, cuối cùng lại quay về chủ đề “tình cảm” của bọn trẻ.

“Hồi đó lúc con chọn trường, thằng Văn nó giúp con không ít đâu nha.”

Tôi chớp chớp mắt — chuyện này sao tôi không hề biết? Tôi vẫn luôn nghĩ là bố mẹ nhờ bên tư vấn nào đó gửi cho tôi bản tài liệu chi tiết, lúc còn khen sao bên này làm ăn có tâm ghê.

“Xì, con nhỏ này, lúc đó chỉ lo lên kế hoạch đi chơi thôi chứ gì!”

Mẹ của Trì Văn cười nói: “Thôi đừng trêu tụi nhỏ nữa. À đúng rồi, Tiểu Dụ, giờ con đang làm ở đâu vậy? Nếu bên đó không suôn sẻ thì có thể sang chỗ thằng nhóc này cũng được.”

Nghe xong, mặt tôi cứng đờ, không biết có nên mở miệng không.

“Cô ấy đang làm ở công ty con.” – Trì Văn bình thản lên tiếng.

Lời vừa nói ra, vẻ mặt mấy vị phụ huynh đều trở nên đặc sắc vô cùng.

“Thôi được rồi, không phải bảo là ăn lẩu à? Tiếp tục ôn chuyện cũ đi, để hai đứa nhỏ đi mua nguyên liệu nấu ăn cho bọn ta.”

Thế là tôi và Trì Văn bị đẩy ra ngoài đi mua đồ. Lúc bước ra cửa, còn nghe thấy tiếng họ thì thầm:

“Tôi thấy có hy vọng đấy chứ!” “Thấy chưa!”

8

Vừa ngồi vào ghế phụ, tôi đã thấy căng thẳng cực độ. Không khí bên trong xe đặc quánh sự ngượng ngập.

Từ lúc xảy ra chuyện đó tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi lại gần Trì Văn như thế này.

Cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn sang, tôi nghiêng đầu đi hướng khác — vừa hay lại thấy rõ bàn tay dài thon của anh đang đặt trên vô lăng.

Trì Văn vươn tay mở hệ thống sưởi trên xe: “Là vì anh dùng tài khoản phụ kết bạn với em… nên em giận à?”

“Anh tưởng kiểu tiếp cận đó sẽ hợp với em.”

Tôi khựng lại.

Không hiểu vì lý do gì… Trì Văn lại nghĩ tôi sẽ thích cách làm đó?

Tôi không sao hiểu nổi.

Tôi tránh ánh mắt anh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có giận.”

Vốn dĩ chuyện đó chỉ là một cuộc trao đổi có mục đích — chỉ là hai bên có mục đích khác nhau.

Tôi chỉ lo, liệu có phải anh chỉ đang nhất thời hứng thú, xem tôi như chút gia vị cho cuộc sống nhàm chán của mình.

Tôi cũng không tin, chút tình cảm thời thơ ấu có thể gắn kết hai người cho tới tận bây giờ.

Dường như Trì Văn nhìn thấu được suy nghĩ của tôi: “Anh không phải hứng lên rồi mới làm vậy đâu, An Dụ, anh thích em.”

“Trước đây anh cứ nghĩ chúng ta rồi sẽ có một lần trùng phùng đúng thời điểm. Nhưng anh sai rồi. Nếu anh không chủ động… thì chỉ có thể nhìn em chuyển nhà, đổi trường, yêu người khác, hết lần này đến lần khác.”

“Anh biết cách tiếp cận này hơi tiểu xảo… nhưng anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội theo đuổi em.”

“Anh có thể đợi… đến khi em thích lại anh.”

Những lời của Trì Văn khiến tôi không kịp trở tay. Chắc là do hệ thống sưởi trong xe bật hơi cao, chứ không thì sao tôi lại thấy nóng ran cả người.

Tôi nhìn vào đôi mắt chân thành của anh, đầu óc trống rỗng, chỉ kịp “ừ” một tiếng.

Đúng là… sắc đẹp có sức hủy diệt thật sự.

Trì Văn chở tôi tới trước cửa trung tâm thương mại, để tôi vào trước, còn anh đi tìm chỗ đậu xe.

Tôi vừa vào cửa chưa được mấy bước thì đã gặp một nhóm bạn nữ ăn mặc sành điệu đi ngang qua Giọng họ không hề nhỏ, vừa đúng lọt vào tai tôi.

“Hồi nãy cái xe chạy xuống bãi đậu hình như là của Trì Văn đó, lần trước mình thấy rồi.”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, tôi hơi khựng lại, không kiềm được liếc sang mấy cô gái đó thêm mấy lần.

Cả nhóm xác nhận đúng là xe của Trì Văn thì bắt đầu phấn khích.

“Diêu Diêu à, tụi mình còn từng cá cược xem hai người có quen nhau sau khi tốt nghiệp cấp ba không đó!”

“Nhưng ai ngờ sau này cậu lại đi du học… mà Trì Văn đâu phải cũng học cùng nước với cậu sao?”

“Chắc chắn là cậu ấy thích cậu đấy. Nếu không phải cậu quen với Thành Quang, thì cậu ấy theo đuổi cậu lâu rồi.”

“Giờ cậu chia tay Thành Quang rồi, nghe nói Trì Văn mấy năm nay vẫn độc thân. Tí nữa lấy danh nghĩa bạn học cũ rủ đi ăn một bữa, thế là xong phim.”

Cô gái tên Diêu Diêu – trung tâm của câu chuyện – bỗng ngắt lời họ:

“Đừng nói nữa. Tụi mình bao nhiêu năm không gặp rồi… làm sao cậu ấy còn thích mình được.”

“Sao lại không thể chứ? Tụi mình cược thử đi, Trì Văn nhất định sẽ đồng ý ăn cùng cho mà xem!”

“Hai người hồi đó là cặp đôi vàng của lớp đấy nhé, ai với ai cũng hợp, riêng hai người là quá xứng!”

Chỉ vài câu ngắn ngủi mà tiết lộ quá nhiều thông tin — đầu óc tôi không kìm được mà tự dựng lên cả một câu chuyện thanh xuân vườn trường.

Cô gái đi đầu có đôi mắt rất đẹp, nhìn tôi vài lần rồi quay người, cùng nhóm bạn rời về phía lối ra bãi đậu xe.

Tôi thấy Trì Văn dừng lại, hình như đang trò chuyện gì đó với họ, sau đó mới đi vào siêu thị.

Trong lòng tôi bỗng thấy có cảm giác khó diễn tả.

Dù vậy, tôi vẫn tự nhủ: Trì Văn từng thích ai thì liên quan gì đến mình. Rõ ràng khi nãy trên xe, anh còn nói những lời như thế.

Đúng là… miệng đàn ông, không thể tin được.

9

Tôi lang thang trong khu thực phẩm tươi sống, đầu óc cứ nghĩ mãi về chuyện lúc nãy.

Chắc giờ Trì Văn vẫn đang nói chuyện với mấy cô gái kia, có khi lát nữa còn nhắn cho tôi bảo không về ăn nữa cũng nên…

Ngay khoảnh khắc đó, tay cầm giỏ hàng của tôi bỗng bị một bàn tay có gân xanh đè xuống: “Cẩn thận.”

Tôi nhìn theo bàn tay ấy về phía trước — suýt chút nữa thì tôi đã đâm sầm vào kệ hàng.

“Không cần trò chuyện với bạn học cũ à?” – tôi hỏi.

Bạch nguyệt quang (người con gái hoàn hảo trong ký ức) thường có vị trí đặc biệt trong lòng mọi người, đúng không?

Vừa nói xong, tôi mới nhận ra giọng mình có chút khác thường.

Trì Văn nhận lấy giỏ hàng: “Anh với họ không thân, hồi cấp ba cũng chẳng tiếp xúc gì nhiều.”

“Vậy… anh nghe thấy những gì rồi?”

Tôi trả lời thật.

Nói xong còn lầm bầm một câu: “Đồ lừa đảo.”

Trì Văn bỗng cúi xuống, khẽ cười: “Không có người khác, chỉ có em.”

Mãi đến lúc tính tiền xong, tôi mới hiểu anh nói câu đó có ý gì.

Tim tôi lại bắt đầu loạn nhịp.

Về đến nhà, bốn người lớn đã bắt đầu ngồi đánh mạt chược, tiếng cười nói rộn rã khắp phòng khách.

“Bữa trưa nhờ cả vào hai đứa nhé!”

Bác gái gọi tôi: “Tiểu Dụ, lại đây ngồi đi, để một mình thằng Văn trong bếp là được rồi.”

Nhưng để khách một mình trong bếp thì kỳ quá, tôi cũng đi theo vào.

Anh đã bắt đầu rửa rau. Nghe thấy tiếng cửa kính mở, anh quay đầu lại hỏi:

“Tiểu Dụ, em có tạp dề không?”

Tôi ngẩn ra mấy giây khi nghe anh gọi tên mình, sau đó mới phản ứng kịp: “Có ạ.”

Trì Văn quay người, chìa hai tay ra: “Tay anh đang ướt, giúp anh buộc tạp dề được không?”

Chỉ là một yêu cầu hết sức bình thường. Thế mà lúc tôi nhón chân lên buộc dây quanh cổ anh, tim lại không hiểu sao đập loạn xạ.