Chương 6 - Bức Thư Chưa Viết Xong

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Dậy ăn sáng thôi…” Giang Chính Sơ tâm trạng rất tốt.

Tôi mắt mờ mịt, rùa bò lết ra mép giường, cố gắng rời xa Giang Chính Sơ một chút.

Còn chưa được nửa centimet, cánh tay anh đã vòng qua bụng tôi, kéo về, tôi lập tức trở lại điểm xuất phát.

Tôi phát ra một tiếng “a” nho nhỏ đầy hoảng hốt.

Giang Chính Sơ cười khẽ: “Miên Miên, mấy chuyện này em lại chẳng chậm tí nào nhỉ.”

Tôi như tôm luộc chín, nghẹn mãi, nghẹn ra một giọt nước mắt.

Giang Chính Sơ lập tức nhận ra có điều không ổn, thu lại nụ cười, xoay tôi lại đối mặt với anh.

“Khó chịu à?”

Trong đáy mắt anh đầy bối rối, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt tôi: “Là anh không tốt, lần sau sẽ nhẹ thôi.”

Tôi ôm lấy anh: “Không… có… trách… anh.”

Tôi khóc không chỉ vì mệt.

Vì phản ứng của tôi chậm, nên không thể giao tiếp với anh một cách bình thường.

Tất cả những cách bày tỏ tình cảm giữa các cặp đôi, Giang Chính Sơ đều không cảm nhận được gì.

Nhiều năm như vậy, anh chỉ có thể dựa vào phản ứng của tôi để đoán tôi có thích hay không.

Như thế rất bất công.

Sau một hồi trầm ngâm, Giang Chính Sơ bỗng bật cười: “Ý em là, không tương tác được với anh?”

Anh ghé sát tai tôi, thổi nhẹ một cái, tôi lập tức rùng mình một cái.

Giọng Giang Chính Sơ chứa đầy ý cười: “Thấy chưa, Miên Miên, có những chuyện… em không cần mở miệng, anh cũng biết.”

8

Buổi sáng, Giang Chính Sơ ra ngoài vì có cuộc họp qua điện thoại với công ty.

Đến trưa anh quay lại, tôi vẫn còn cuộn mình trên giường chưa dậy.

Anh lật chăn ra: “Miên Miên, dậy ăn cơm.”

Tôi rề rà trượt xuống một chút: “Đừng… quản… em, em… đang… ngủ… đông…”

Nhưng vẫn không chống lại được anh.

Nhân lúc ăn trưa, tôi gửi cho Giang Chính Sơ một đoạn văn ngắn qua chat đối diện.

Là tôi cố mở mắt viết lúc sáng.

Đại khái giải thích vì sao món quà của Tiêu Danh Du lại rơi nhầm vào tay Giang Chính Sơ.

Anh đọc rất chăm chú.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa cắt ngang bữa ăn, Giang Chính Sơ nhíu mày đứng dậy ra mở.

Từ ngoài vọng vào giọng e thẹn của Tiêu Danh Du: “Giang Tổng, tối qua em đưa anh lá thư, anh đã đọc chưa?”

Phịch!

Tôi đặt đũa xuống.

Lần này có nói gì cũng không thể nhịn nổi nữa.

Tôi bước tới, cúi người luồn dưới cánh tay Giang Chính Sơ, đứng chắn trước mặt Tiêu Danh Du, mặt lạnh tanh: “Tôi… muốn… cạnh… tranh… công… bằng…”

Giang Chính Sơ đặt tay lên trán tôi, nhẹ nhàng đẩy tôi ra sau, đứng chắn phía trước, rất lịch thiệp từ chối: “Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi. Tôi hy vọng giữa chúng ta chỉ là quan hệ công việc đơn thuần.”

Ánh mắt Tiêu Danh Du đảo qua lại giữa hai chúng tôi, lộ ra nụ cười khinh khỉnh khó tin: “Không phải chứ Giang Tổng, cô ta… đầu óc có vấn đề thật mà.”

Nghe đến đây, nụ cười của Giang Chính Sơ tắt hẳn.

Trong bầu không khí yên lặng đến rợn người, anh khẽ hỏi lại, giọng gần như nhẹ như gió: “Cô thấy cô ấy không bình thường?”

Chuông báo động vang lên trong đầu tôi, tôi sợ đến rụt cổ, vội vã lùi lại sau.

Xong rồi, Giang Chính Sơ sắp ra tay rồi.

Khi bố dượng tôi vừa mất, các lão thành trong công ty không phục, ngày nào cũng gây khó dễ anh.

Tôi từng tận mắt thấy Giang Chính Sơ không nói một câu nặng nào, vừa cười vừa khiến một ông cổ đông hơn năm mươi tuổi khóc rống giữa phòng họp.

Từng ấy năm trôi qua anh đứng vững trong thương trường với dáng vẻ nho nhã lịch thiệp, có lẽ nhiều người đã quên mất danh tiếng tàn nhẫn của anh năm xưa.

Tiêu Danh Du liếc tôi một cái đầy thương hại: “Không phải sao? Cô ta nói chuyện kỳ quặc, phản ứng cũng chậm. Anh thích cô ta ở điểm nào?”

Giang Chính Sơ nở nụ cười nhàn nhạt, bắt đầu tung đòn: “Tôi thấy thái độ làm việc của cô cũng khá bất thường, hay là kiếm chỗ khác làm đi?”

“Giang Tổng, em theo anh bốn năm rồi!” Tiêu Danh Du trừng to mắt. “Anh định sa thải em?”

“Ồ, bốn năm tôi không trả lương cho cô à?” Giang Chính Sơ cười lạnh: “Cô muốn yêu đương với tôi? Cô nghĩ cái gì đấy? Cô đủ giá không?”

Tiêu Danh Du chết lặng, chỉ tay vào mình, rồi chỉ sang anh: “Giá… giá cả?”

“Buồn cười thật, vừa muốn tiền của tôi, lại muốn người của tôi? Việc tốt gì cũng muốn hốt hết à? Tiền cũng muốn, tình cũng muốn — lợi hại thật đấy, ngay cả bang chủ cái bang cũng không bằng cô xin ăn giỏi thế này.”

Sắc mặt Tiêu Danh Du vỡ vụn, lộ ra từng vết nứt nhỏ: “Cái… cái bang… Anh… anh rõ ràng từng chắn rượu cho em, nếu không phải vì anh, em sao có thể hiểu lầm?”

“Mấy chục ngàn một chai vang đỏ, cô nói uống là uống? Cô tưởng rượu không mất tiền? Cô say xỉn thì hôm sau ai đi làm? Ai xử lý công việc? Tôi đi làm muộn thì gọi là nghỉ phép, cô trễ thì tính là vắng mặt. Giống nhau chắc?”

Tôi chợt nhớ đến buổi sinh nhật của bạn nam trong lớp, hôm đó Giang Chính Sơ hiếm hoi nghỉ làm.

Lý do là tối hôm trước uống quá chén.

Cuối cùng tôi phải hủy hẹn sinh nhật, ở nhà chăm anh bệnh.

Chẳng lẽ là hôm đó?

Mắt Tiêu Danh Du đã đỏ hoe, đứng bên bờ vực sụp đổ.

Giang Chính Sơ chẳng buồn ngẩng đầu, mở điện thoại xem giá cổ phiếu, khẽ tặc lưỡi: “Vì món quà của cô mà cổ phiếu tụt giá, trừ lương hai ngàn trước đã. Giảm tiếp thì tiếp tục trừ.”

Tiêu Danh Du òa khóc: “Anh không biết tôn trọng người khác à?”

Giang Chính Sơ cười lạnh: “Cô tôn trọng cô ấy chưa?”

Nói xong, anh thẳng tay “rầm” một tiếng đóng sập cửa trước mặt cô ta.

Tai tôi còn ong ong vang vọng.

Tôi rúc vào góc phòng tránh bị họa lây.

Sau khi xả hết giận, Giang Chính Sơ lại quay về dáng vẻ dịu dàng.

Anh kéo tôi từ góc ra, xoa đầu tôi: “Sau này cãi nhau, cứ để anh lo.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)