Chương 3 - Bức Thư Chưa Viết Xong

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lúc tôi kịp phản ứng, họ đã bắt đầu gợi ý chỗ mua hàng.

“Lửa nướng Mềm Mềm” đột nhiên xuất hiện: “Muốn tặng quà?”

“Ừm, đang tìm hiểu sự khác nhau đã.”

“Vấn đề là dung lượng. Không khuyến khích dùng tam giác.”

Tôi cau mày, nghĩ mãi mấy phút vẫn chưa hiểu ý là gì.

“Lửa nướng Mềm Mềm” đã chuyển chủ đề: “Ăn chưa?”

Năm phút sau.

“Đang ăn.”

Anh ta còn khá kiên nhẫn, trả lời ngay: “Tối nay viết tiếp nhé.”

“Không viết nữa.”

Tôi đang tụt mood.

Anh ta im một lúc rồi hỏi: Tại sao?”

Mười lăm phút sau:

“Kẻ ong bướm thì không xứng.”

4

Dù ngoài miệng nói thế, tôi vẫn mất một tiếng đồng hồ để đặt mua quà ở một cửa hàng.

Vừa đặt xong điện thoại, cửa đã bị gõ.

Tiêu Danh Du đứng ở ngoài, mặc chiếc váy trắng ôm sát cơ thể, cười tươi tắn.

“Miên Miên, chị có chuyện muốn nhờ em giúp.”

“Chị muốn tặng quà cho Giang Tổng, nhưng không tiện tự mình đưa, nên nhờ em cầm giùm chị, kèm cả một bức thư nữa, coi như giúp chị một tay nhé.”

“Em… không…”

“Cảm ơn em nha, sau này mình thành người một nhà, chị dâu ngày nào cũng dẫn em đi chơi.”

Cô ta đến nhanh đi nhanh, nói chuyện như bắn liên thanh, tôi căn bản không chen được câu nào.

Đến khi tôi hoàn hồn thì người đã biến mất rồi.

Tôi cúi đầu nhìn hộp quà trong tay, phát hiện ra một sự thật rất nghiêm túc.

Tôi có tình địch rồi.

Tôi phải từ chối cô ta, và nói rõ ràng rằng tôi cũng thích Giang Chính Sơ, chúng ta cạnh tranh công bằng.

Nhưng tìm Tiêu Danh Du ở đâu bây giờ?

Vài phút sau, tôi đi dép dùng một lần của khách sạn, lết lên quán bar ngoài trời ở tầng cao nhất.

Xung quanh người đến người đi, đông đúc náo nhiệt.

Tôi vừa nhìn là thấy ngay Giang Chính Sơ.

Tây trang thẳng thớm, vóc dáng cao lớn nổi bật giữa đám đông.

Anh đứng giữa một nhóm mỹ nữ, trầm giọng bàn chuyện làm ăn với các ông chủ.

Đường cắt may ôm khít làm nổi bật vóc người thon gọn và mạnh mẽ.

Trong ánh đèn mờ ảo, khóe môi anh vẽ lên một nụ cười nhàn nhã.

Chuẩn hình mẫu “kim cương độc thân” điển hình.

Ồ, thì ra ở ngoài anh quyến rũ như thế này.

Tôi đi đến, âm thầm kéo vạt áo sau lưng Giang Chính Sơ, định hỏi anh xin liên lạc của Tiêu Danh Du.

Anh quay đầu lại, thấy là tôi, ánh mắt lập tức rút khỏi việc làm ăn: “Tổng Giám đốc Trương, ngại quá, tôi có việc riêng cần xử lý.”

Anh hơi cúi xuống, ghé sát tôi, giọng trầm thấp: “Miên Miên, sao em lại tới đây?”

Vừa nói, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của anh quét về phía sau lưng tôi, đuổi sạch mấy gã đàn ông đang nhìn tôi như hổ rình mồi.

“Em… muốn… Tiêu…”

Ánh mắt Giang Chính Sơ dán chặt vào hộp quà và phong thư viền ren ở trên, biểu cảm bỗng trống rỗng.

Chưa đợi tôi nói xong, anh đã bật cười, giọng nói dịu dàng như nhỏ mật: “Cái này là tặng anh à?”

Anh chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi.

Cảm giác như… dã thú đang trong thời kỳ động dục mà phát hiện con mồi.

“Là… Tiêu… Danh…”

Giang Chính Sơ nhận lấy, ánh cười dần lan rộng trong đôi mắt sâu thẳm.

“Anh nhận rồi, cảm ơn Miên Miên.”

Tôi đột nhiên im bặt, hồi lâu không thốt ra được chữ nào.

Vì tôi vừa phát hiện mình đã trở thành một con thần tiễn chết tiệt.

Trên phong thư còn viết to rõ ràng: “Kính gửi Giang Tổng.”

Anh đâu có mù, sao mà không thấy được?

Anh xem cái bộ dạng “không có tiền đồ” của mình kìa.

Chỉ một lá thư mà đã cười toe toét như vậy.

Thích Tiêu Danh Du từ lâu rồi nhỉ?

Giang Chính Sơ xách đồ, dắt tôi về lại khu vực bàn VIP của mình.

Anh lại tiếp tục bàn việc với Tổng Giám đốc Trương.

Chỉ là lần này khóe môi nở nụ cười như gió xuân giọng điệu cũng nhẹ nhàng hẳn, trông rõ vẻ đắc ý của người đang yêu.

Từ xa, Tiêu Danh Du còn nhìn tôi bằng ánh mắt “làm tốt lắm”.

Tôi suýt nữa nghẹn thở.

Lôi điện thoại ra, giận dữ xóa câu vừa mới thêm vào bản thảo thư tình: “Em thích anh.”

5

Quán bar ngoài trời người qua lại tấp nập.

Tôi ôm ly nước cam, rúc vào một góc, sắp tự ủ mình thành một vại giấm chua rồi.

Có người muốn khuấy động không khí, liền kể một câu chuyện cười.

“Có một ngày, heo con mơ thấy mình trở thành thủy thủ. Heo mẹ nói: ‘Con à, mơ thì luôn ngược lại.’ Quả nhiên, khi lớn lên, heo con biến thành… thịt nguội.”

Mọi người đều phá lên cười.

Chỉ có tôi và Giang Chính Sơ không cười.

Tôi thì đang giận, còn đầu anh chắc bị Tiêu Danh Du làm cho hồ đồ rồi…

Tiêu Danh Du giả vờ bình tĩnh, nâng ly rượu, e lệ mỉm cười.

“Giang Tổng, chuyện lần này đàm phán thành công, cho dù em không có công cũng có khổ, anh định thưởng gì cho em đây?”

Xung quanh vang lên những tiếng huýt sáo trêu ghẹo.

“Cô Tiêu đi theo Giang Tổng cũng được mấy năm rồi, hay là nhân dịp này…”

“Lần trước anh còn chắn rượu giúp cô Tiêu, chúng tôi ai mà không biết.”

Giang Chính Sơ dựa lưng vào sofa, liếc tôi một cái như có như không, lịch sự mỉm cười: “Cô muốn gì?”

Tiêu Danh Du ánh mắt lúng liếng, hơi nghiêng người, để lộ khe ngực: “Vậy thì phải xem Giang Tổng… Ôi mẹ ơi!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)