Chương 1 - Bức Ảnh Bí Mật Của Mẹ
Tôi dẫn bạn trai đã quen được nửa năm về nhà ăn cơm.
Trong bữa ăn, mẹ tôi bất ngờ lấy ra một xấp ảnh giường chiếu của tôi với những người đàn ông khác.
Bà thản nhiên nói:
“Thật ra con gái tôi cũng chẳng trong sạch gì.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã nghe bà tiếp lời:
“Cậu là người yêu lâu nhất của nó, cũng là giàu nhất. Đã tính tới chuyện kết hôn thì cậu nên biết rõ: con gái tôi từng qua lại với hơn ba chục người, phá thai mười sáu lần. Cậu tự cân nhắc đi.”
Sắc mặt bạn trai tối sầm, nhìn tôi một cái rồi đứng dậy rời khỏi bàn.
Tôi vội đuổi theo để giải thích.
Anh hất tay tôi ra:
“Bà ấy là mẹ em, sao lại vu khống em? Tôi không ngờ em giỏi giả vờ đến thế. Chia tay đi.”
Tôi ủ rũ quay về nhà, bắt gặp mẹ đang lúng túng giấu điện thoại.
Nhưng tôi vẫn kịp nghe thấy tin nhắn thoại cuối cùng:
“Âm Âm, dì giới thiệu cho con một người đàn ông tốt, nhớ nắm bắt cơ hội nhé.”
Tôi sững sờ đứng đó, cả người chìm trong cảm giác bất lực.
Khép cửa phòng lại, tôi đã đưa ra một quyết định.
1
Quan Hạo là bạn trai tôi quen được nửa năm, cũng là người tôi quyết định sẽ kết hôn.
Việc dẫn anh ấy về nhà là quyết định mà tôi đã cân nhắc rất lâu.
Bởi vì tôi có một người mẹ luôn miệng nói “yêu tôi như mạng sống”.
Chuyện ầm ĩ hôm nay, ngoài mệt mỏi, tôi thậm chí còn thấy buồn cười — bởi vì tình huống này chẳng phải lần đầu, thậm chí tôi đã đoán trước được.
Đồ ăn ngon là của em họ.
Thứ đẹp đẽ thú vị cũng là của em họ.
Ngay cả đàn ông, cũng phải ưu tiên cho em họ trước.
Còn tôi, đứa con ruột, chưa từng được mẹ thiên vị dù chỉ một lần, càng không xứng đáng sở hữu bất cứ thứ gì tốt đẹp.
Tim tôi như bị lưỡi dao cùn cắt từng nhát.
Đau quá nhiều lần, đến mức cảm giác cũng dần trở nên tê liệt.
Tôi xoa mặt, mở máy tính để hoàn thiện nốt phần cuối của bản kế hoạch.
Không còn đàn ông, tôi vẫn còn sự nghiệp mà tôi tự hào.
Cửa phòng bị đẩy ra, mẹ tôi bưng bát cháo nghi ngút khói đứng ở ngưỡng cửa.
Bà vừa tủi thân vừa bất lực nhìn tôi:
“Nhu Nhu, Quan Hạo chẳng tin con chút nào. Mẹ chỉ thử thăm dò một chút mà anh ta đã lộ rõ bộ mặt thật. Người đàn ông như vậy không đáng để con gửi gắm cả đời.”
Tôi cười lạnh, mỉa mai:
“Không đáng để con gửi gắm cả đời thì đáng để em họ gửi gắm cả đời sao?”
Bà bình thản, thậm chí còn có chút tự hào:
“Em họ con chỉ xứng nhặt lại thứ con không cần. Con gái mẹ phải xứng với người đàn ông tốt nhất.”
Tôi nghẹn lời.
Họng như mắc một chiếc gai, vừa rát vừa khó nuốt.
Rõ ràng là người thân nhất, nhưng hết lần này đến lần khác, bà luôn đẩy tôi vào tình huống khó xử nhất rồi lại giả vờ như chẳng có chuyện gì.
Cứ như người đã giáng cho tôi đòn chí mạng không phải là bà vậy.
Thấy tôi im lặng, bà mỉm cười đưa cháo tới:
“Tối con ăn chẳng được bao nhiêu, mẹ nấu cháo cho con, ăn khi còn nóng đi.”
Đánh xong lại cho kẹo, tôi mệt mỏi thở dài:
“Cứ để đấy, con làm xong sẽ ăn.”
“Không được, làm việc mà để bụng đói là hại sức khỏe. Ăn trước, rồi làm tiếp.”
Tôi dừng tay trên bàn phím:
“Cháo nóng lắm. Con hứa làm xong sẽ ăn ngay, được không?”
Bà như còn muốn nói nữa, nhưng khi thấy ánh mắt nặng nề của tôi, môi chỉ mấp máy, rồi mới từng bước lui ra, trước khi đóng cửa vẫn không quên dặn:
“Nhớ ăn đấy, đừng quên.”
Tôi nghiêm túc gật đầu:
“Vâng.”
Hít sâu một hơi, tôi tiếp tục làm việc.
Chưa đến một phút, cánh cửa lại bật mở.
Mẹ thò đầu vào:
“Nhu Nhu, sao con chưa ăn cháo?”
Bà nhanh chóng bước vào:
“Mẹ biết mà, con làm việc là quên cả chăm sóc bản thân.”
“Thôi được rồi, con cứ làm, mẹ đút cho.”
Bưng bát cháo lên, bà thở dài đầy bất lực.
Tôi vừa định ngăn lại, bà bất ngờ xoay tay — cả bát cháo đổ ụp xuống, phủ kín máy tính.
Bản kế hoạch mà cả nhóm đã bám trụ suốt nửa năm, lãnh đạo dặn đi dặn lại, là mục tiêu KPI 30 tỷ của công ty năm nay…
Sau vài tiếng “tạch tạch” chập điện, màn hình tắt ngúm.
Như não tôi, cũng sập nguồn trong tích tắc.
Mùi cháo nóng hổi sền sệt tràn khắp phòng, chảy dọc theo bàn phím, thấm vào cả quần tôi.
Tôi nghe rõ trong đầu mình, sợi dây căng suốt bao lâu bị giật mạnh, phát ra âm thanh nứt vỡ chực đứt.
“Ôi trời, xin lỗi Nhu Nhu, mẹ sợ con đói. Đừng giận, mẹ lau cho.”
Bà rút giấy, mạnh tay chà bàn phím, nghiền cả cháo vào từng khe phím.
“Mẹ!” — giọng tôi vỡ ra — “Đừng động, để con tự làm.”
Bà lùi lại vài bước, vai khẽ run, nước mắt trào ra:
“Con trách mẹ sao? Mẹ làm tất cả là vì con. Mẹ chỉ có mỗi mình con, lo cho con thì mẹ sai à?”
Ba chữ “vì con tốt” như ba tảng đá, suýt đè sập tôi.
Tôi nhìn bà, nhìn cảnh bừa bộn, nhìn những giọt nước mắt ấy.
Từ sâu trong cơ thể, cơn đau âm ỉ xen lẫn uất nghẹn như chiếc roi có móc ngược, quất từng nhát lên thần kinh tôi.
Dù cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhưng giọng run rẩy vẫn để lộ sự mất kiểm soát:
“Con phải đi sửa máy ngay. Đừng làm phiền con nữa, được không?”
Ngày mai là buổi báo cáo cuối cùng, tôi chẳng có thời gian để gục ngã.