Chương 7 - Bữa Tiệc Sinh Nhật Bất Ngờ
7
Giờ nghĩ lại, thứ anh ta thật sự tập trung… chỉ là tiền trong tay tôi.
Điện thoại rung bần bật, hiện lên 37 cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là từ Trịnh Minh.
Tô Du thấy vậy, trừng mắt:
“Cô đừng nói với tôi là vẫn còn lưu luyến thằng khốn đó nhé?”
Tôi đặt cốc xuống, nhăn mặt:
“Nếu cậu biết mấy năm nay hắn ta tiêu bao nhiêu tiền của tôi, thì sẽ hiểu câu nói của cậu không chỉ là một cái tát vào mặt con tôi đâu.”
Tô Du còn định chửi tiếp, thì điện thoại tôi lại reo. Tưởng vẫn là Trịnh Minh, ai ngờ — là Diệp Vãn Sương hẹn gặp mặt.
Tôi và Tô Du liếc nhau, đều thấy rõ sự phấn khích trong mắt đối phương.
Chẳng lẽ… tình tiết chính kịch trong tiểu thuyết sắp bắt đầu rồi?
Khi Diệp Vãn Sương thấy tôi và Tô Du cùng bước vào quán, mặt cô ta cứng đờ:
“Tổng giám đốc Lâm đúng là có hứng thật, đi đâu cũng phải mang theo một…”
Chưa kịp để Tô Du phát tác, tôi đã giáng cho cô ta một cái bạt tai nảy lửa.
“Tôi tha cho cô một lần rồi, còn dám vác mặt tới tìm ăn đòn? Thật sự là rẻ rúng quá đấy.”
“Sao? Luật sư của tôi chưa báo cô đến trả tiền à? Đừng quên, quần áo cô mặc hôm nay cũng là tiền tôi trả đó. Nếu tôi nổi điên, có khi lột hết ngay tại đây cho cô thành tâm điểm mạng xã hội cũng nên.”
Câu này vừa buông ra, mấy nhân viên phục vụ đang định bước tới cũng khựng lại giữa chừng.
Xã hội này, đối với tiểu tam, vốn chẳng có bao nhiêu cảm tình, huống chi còn là dạng “biết ba mà vẫn chen vào”.
Thấy mấy cô phục vụ có vẻ lưỡng lự, tôi mỉm cười gật đầu:
“Yên tâm, tiếp theo chúng tôi sẽ nói chuyện một cách hoà bình.”
Có lẽ vì thái độ tôi quá chân thành, nhân viên kia cũng yên tâm bỏ đi.
Diệp Vãn Sương ôm má, ánh mắt đầy căm hận nhìn tôi, nhưng rốt cuộc vẫn không dám làm gì thêm.
Dù sao cái tát vừa rồi cũng không hề nhẹ.
Thấy cô ta im lặng, tôi hài lòng gật đầu:
“Nói đi, hẹn tôi ra làm gì?”
Diệp Vãn Sương cắn răng, rút từ trong túi ra một tờ phiếu xét nghiệm, hất lên bàn:
“Tôi có thai rồi, là con của Trịnh Minh.”
Tôi nghe xong mà mặt đầy khó hiểu:
“Cô có bầu thì cứ việc có, liên quan gì đến tôi? Hẹn tôi ra là muốn tôi chúc mừng à?”
Nghe vậy, Diệp Vãn Sương đột nhiên tỏ ra đắc ý:
“Trịnh Minh nói với tôi rồi, chị sức khỏe không tốt, không thể mang thai. Dù sao đứa bé này cũng là con của anh ấy, chỉ cần chị chịu đưa tôi tám triệu, chờ tôi sinh xong, đứa bé này sẽ là của chị…”
Càng nghe tôi càng rợn cả người, lập tức cắt ngang lời “niệm chú” của con người pháp mù trước mặt:
“Chị gái à, dù sao cũng là người có bằng đại học, tôi nhắc nhẹ một câu: mang thai hộ và mua bán trẻ em đều là phạm pháp đó. Muốn vào ăn cơm nhà nước thì cứ đi ăn, đừng lôi tôi theo cùng.”
Nghe thế, Diệp Vãn Sương quýnh lên, tưởng tôi chê giá cao, vội đổi giọng:
“Năm triệu cũng được…”
“Stop!” Tôi giơ tay cắt lời, vội gọi phục vụ tới tính tiền, kéo theo Tô Du vọt khỏi hiện trường như có dầu dưới chân.
Suýt chút nữa — ra ngoài hóng chuyện mà tí nữa lĩnh thêm cái án.
Người mà xui thì đi đâu cũng đụng trúng kẻ thù.
Ví dụ như giờ đây — tôi và Tô Du vừa mới đấu võ mồm với Diệp Vãn Sương xong, vừa ngẩng đầu đã thấy Trịnh Minh mặt mày u ám đang đứng ngay trước cửa quán cà phê.
Anh ta trông như thể sắp nhỏ ra nước. Vest thì nhăn nhúm như dưa muối cà vạt lệch lạc, mắt đỏ ngầu đầy tơ máu — không khác gì một con thú tuyệt vọng bị dồn vào đường cùng, chẳng còn chút vẻ phong độ nào của mấy hôm trước.
“Triệu Y Nhiên!” Anh ta sải ba bước dài lao tới, túm chặt lấy cổ tay tôi:
“Em nhất định phải dồn anh vào đường chết mới chịu à?”
Tô Du lập tức chắn trước mặt tôi:
“Trịnh Minh, anh phát điên cái gì thế?!”
Cả quán đều ngoái nhìn. Tôi vỗ vai Tô Du, ra hiệu cho cô ấy nhường đường, rồi bình thản đối diện với người đàn ông từng phong độ tiêu sái kia:
“Tổng giám đốc Trịnh, làm ơn chú ý hoàn cảnh.”
“Hoàn cảnh?” Trịnh Minh bật cười lạnh, nhưng giọng đã hạ thấp:
“Khi em cắt đứt dòng vốn của anh, em có nghĩ đến hoàn cảnh không? Khi em cho người điều tra sổ sách, có nghĩ đến hoàn cảnh không? Bây giờ bố anh nằm ICU rồi, em hài lòng chưa?!”
Tôi chậm rãi chỉnh lại ống tay áo:
“Trịnh Minh, anh lén dùng danh nghĩa của tôi để tiêu tiền 427 lần, trong đó 305 lần là vì Diệp Vãn Sương. Tuần trước, hai người còn dùng thẻ hội viên của tôi để thuê phòng Tổng thống.”