Chương 2 - Bữa Tiệc Định Mệnh
Ảnh chụp cô ta cười ngọt ngào, trong lòng ôm một figure hoàn toàn mới, không một vết xước, đúng mẫu tôi đang cầm.
Dòng chữ đi kèm:
“Cảm ơn anh trai~ Biết ngay anh thương em nhất mà! Cũ không đi, mới chẳng đến~ [tim][tim]”
Định vị đăng bài: quán cà phê e-sport cao cấp gần nhà tôi và Cố Diễn.
Một góc ảnh còn chụp được bàn tay của một người đàn ông.
Chiếc đồng hồ nơi cổ tay – chính là món quà kỷ niệm ngày cưới tôi đã tặng cho Cố Diễn năm ngoái.
“Cũ không đi, mới chẳng đến?”
Thì ra… thứ tôi nhận được, lại là đồ cô ta chọn rồi bỏ lại.
Còn Cố Diễn, rời bữa tiệc mừng công giữa chừng… chẳng phải vì công việc gì, mà là để kịp đến đưa món quà “quan trọng” cho cô em gái tốt của mình.
Một cảm giác mỏi mệt và lạnh lẽo len lỏi trong tim.
Tôi cầm lấy món figure bị tráo ấy, không do dự bước thẳng đến thùng rác.
5
Hôm sau là cuối tuần – ngày gia đình, vốn là do hai chúng tôi thống nhất từ trước.
Cố Diễn cả đêm không về.
Đến sáng sớm mới gửi một tin nhắn:
“Hôm qua luyện tập thêm với tuyển thủ đến khuya, nên ngủ lại câu lạc bộ luôn. Hôm nay là ngày gia đình, anh nhớ mà, trưa sẽ về đón em.”
Buổi trưa, anh ta quả thật đến đúng giờ.
Khuôn mặt có vẻ mệt mỏi vì thức đêm, nhưng tâm trạng thì lại… rất tốt.
“Đi thôi vợ yêu, hôm nay em muốn đi đâu nào?”
Anh ta định vòng tay ôm eo tôi, nhưng tôi tránh đi.
“Đi đâu cũng được.”
Anh thoáng ngượng ngập, nhưng không nói thêm gì.
Xe cứ thế lăn bánh — và rồi dừng lại trước trung tâm thương mại chuyên đồ e-sport.
Tôi cau mày:
Đến đây làm gì?”
“À, Uyển Uyển bảo muốn mua bàn phím mới, rủ anh đi chọn giúp. Tiện thể mình cũng đi dạo luôn mà.”
Anh ta nói như thể việc đó hiển nhiên.
Trung tâm thương mại khá đông người.
Cố Diễn theo thói quen định nắm tay tôi, nhưng giây sau đã bị một giọng nói lanh lảnh cắt ngang.
“Anh Diễn! Chị dâu! Ở đây nè!”
Tô Uyển Uyển phấn khích vẫy tay gọi.
Bên cạnh cô ta là một thành viên trẻ trong đội tuyển, thấy chúng tôi đến thì bối rối chào nhỏ:
“Chào anh Diễn, chào chị dâu… trùng hợp ghê.”
Cố Diễn cười đáp:
“Ừ, anh đưa Uyển Uyển đi mua bàn phím.”
Tô Uyển Uyển chẳng hề khách sáo chen vào giữa tôi và Cố Diễn, thân mật khoác lấy cánh tay còn lại của anh ta:
“Anh là người hiểu rõ phụ kiện nhất! Mau giúp em chọn đi~”
Cậu đội viên kia liếc nhìn tôi, ánh mắt khó xử.
Tôi lặng lẽ đi sau ba người bọn họ:
Tô Uyển Uyển líu lo không ngừng, Cố Diễn cúi đầu đáp lại, cậu đội viên chỉ biết cười gượng.
Tựa như một gia đình ba người đang cùng nhau đi chơi.
Còn tôi… như một người ngoài chẳng có vai trò gì.
Khi đi ngang khu vực trò chơi thiếu nhi, Tô Uyển Uyển reo lên:
“A! Là gấu bông phiên bản giới hạn mới ra mắt kìa!
Anh Diễn anh Diễn, em muốn con đó!”
Cố Diễn bật cười bất lực nhưng cưng chiều:
“Lớn rồi còn chơi cái này.”
“Mặc kệ! Anh hứa hôm nay sẽ đi với em mà!”
Cô ta làm nũng, lắc tay anh.
Cậu đội viên lập tức nói:
“Em đi đổi xu liền!”
Rất nhanh, máy đã có xu.
Cố Diễn khá giỏi, thử vài lần là gắp được con gấu.
Tô Uyển Uyển vui đến mức nhảy cẫng lên, ôm gấu nhồi bông, còn hôn lên má anh ta một cái:
“Anh Diễn giỏi nhất! Em thích anh nhất luôn á!”
Cố Diễn hơi khựng lại, vô thức liếc nhìn tôi.
Tô Uyển Uyển như thể lúc này mới “chợt nhớ” ra sự hiện diện của tôi, lè lưỡi một cái rồi đưa con gấu tới trước mặt tôi:
“Chị dâu đừng giận nha, tại em vui quá! Cái này tặng chị được không?”
Con gấu nhồi bông… vẫn còn nồng nặc mùi nước hoa của cô ta.
Tôi nhìn vết son trên mặt Cố Diễn, chợt… bật cười.
“Không cần.”
Tôi nói, giọng rất bình thản.
“Tôi không có hứng thú với thứ mà người khác đã chạm vào.”
Không khí lập tức trở nên ngột ngạt.
Sắc mặt Cố Diễn sầm xuống:
Lâm Vi, em có ý gì?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Nghĩa đen.”
“Cố Diễn, ngày gia đình của chúng ta… chính là đi cùng em gái anh gắp thú bông?
Còn anh thì ung dung nhận ‘phần thưởng là một nụ hôn’ từ cô ấy?”
Cố Diễn theo phản xạ lập tức phản bác:
“Em nói bậy gì vậy! Uyển Uyển chỉ là con nít thôi…”
“Con nít… hơn hai mươi tuổi?”
Tôi cắt ngang, lạnh lùng.
“Cố Diễn, là mắt anh mù, hay anh nghĩ em mù?”
Tô Uyển Uyển lập tức đỏ hoe mắt:
“Chị dâu, chị thật sự hiểu lầm rồi… Em và anh Diễn… thật sự không có gì cả…”
Cậu tuyển thủ trẻ tuổi đứng một bên, bối rối không biết làm sao.
Xung quanh đã có vài người bắt đầu ngoảnh lại nhìn.
Cố Diễn hít sâu một hơi, cố kìm nén:
Lâm Vi, có chuyện gì thì về nhà nói! Đừng làm loạn ở nơi công cộng!”
“Làm loạn?” Tôi gần như bật cười thành tiếng.
“Nếu sợ mất mặt, thì anh nên tự biết giữ khoảng cách với ‘em gái’.
Đừng yêu cầu tôi phải độ lượng, bao dung hay hiểu chuyện.”
Nói xong, tôi xoay người bỏ đi.
Lâm Vi!”
Giọng Cố Diễn gắt gỏng vang lên sau lưng.
Tôi không quay đầu.
Chỉ nghe thấy tiếng Tô Uyển Uyển nghẹn ngào đuổi theo:
“Anh Diễn, em xin lỗi… lại khiến chị dâu hiểu lầm rồi…
Anh mau đuổi theo chị đi mà…”
“Đuổi cái gì mà đuổi! Để cô ta bình tĩnh lại đi!”
Là giọng Cố Diễn, bực bội và khó chịu.
Kèm theo đó là tiếng Uyển Uyển lí nhí an ủi và sự im lặng lúng túng của cậu đội viên.
Lại một lần nữa… anh ấy chọn em gái anh.
6
Về đến nhà, tôi chặn toàn bộ phương tiện liên lạc của Cố Diễn.
Thế giới yên tĩnh được chưa đến nửa ngày.
Tôi bỗng bị một số lạ kéo vào một nhóm chat WeChat.
Tên nhóm… đập vào mắt:
【Gia đình chiến đội Kỳ Lân thân thiết như một nhà】
Tôi cau mày, định thoát khỏi nhóm.
Nhưng một tin nhắn thoại đột ngột bật lên.
Giọng Tô Uyển Uyển vang lên, ngái ngủ mà nũng nịu, phía sau còn có tiếng hiệu ứng game:
“Anh Diễn à~ hôm qua anh hứa sáng nay giúp em leo rank mà~
Em đợi anh cả buổi rồi đó~
Hay là anh lại chỉ lo ở bên chị dâu, quên mất bé Uyển Uyển rồi~?”
Tin nhắn thoại dài tận hai phút.
Gửi xong, trong nhóm lập tức rơi vào im lặng chết chóc.
Vài giây sau — tin nhắn thoại bị thu hồi.
Tô Uyển Uyển cuống quýt gửi liên tiếp mấy dòng chữ:
“A a a xin lỗi xin lỗi! Vừa ngủ dậy tay trượt! Gửi nhầm cho nhóm rồi!”
“Chị dâu đừng hiểu lầm! Em với anh Diễn chỉ duo game thôi!”
“Anh Diễn thấy rank của em mãi không lên nên tốt bụng kéo em một chút thôi!”
“Chị yên tâm, sau này em sẽ chú ý, không làm phiền anh ấy nữa đâu…”
Mùi trà xanh như lan tỏa ra cả ngoài màn hình.
Cả nhóm vẫn im thin thít, không ai đáp lại.
Rất nhanh, Cố Diễn cũng lên tiếng. Giọng khàn khàn như vừa tỉnh ngủ:
“Uyển Uyển, đừng nói linh tinh.”
Lâm Vi, con bé trẻ con không hiểu chuyện, lỡ tay gửi nhầm, em đừng để tâm.”
Ngay sau đó, lại thêm một dòng:
“Anh hứa sẽ kéo em lên rank thì sẽ làm, đừng ầm ĩ.”
Cả nhóm chat lại chìm vào một sự im lặng kỳ dị.
Tôi gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hóng hớt của đám tuyển thủ còn lại lúc này.
Tôi khẽ động ngón tay, gõ ra mấy chữ:
“Xin lỗi nhé, tôi lỡ bước vào vở bi kịch thâm tình của hai người rồi.”
Tin nhắn vừa hiện lên, cửa phòng ngủ phụ đột ngột bị kéo mạnh ra.
Cố Diễn… đang ở nhà?
Hóa ra tối qua anh ta đã lén về?
Anh ta lao ra, mặt đầy ngỡ ngàng lẫn hoảng hốt:
“Ai kéo em vào nhóm đó?!”
Tôi đặt điện thoại xuống, giọng điềm tĩnh:
“Phải hỏi em gái ngoan của anh ấy.”
Sắc mặt Cố Diễn biến đổi liên tục. Một lúc sau mới trầm giọng nói:
“Uyển Uyển không cố ý. Con bé chỉ muốn em cảm thấy được hoà nhập vào đội. Nó không có ác ý gì cả.”
“Thật sao?”
Tôi bật màn hình điện thoại, mở phần thông tin nhóm chat, đưa ra trước mặt anh:
“‘Gia đình chiến đội Kỳ Lân’ — nhưng lại không có chỗ cho tôi, người vừa là nhà đầu tư, vừa là vợ đội trưởng?
Phải dùng cách này để mời tôi vào nhóm sao?”